Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1215





Chương 1215

Trong phòng trẻ sơ sinh, hai túi sữa nhỏ đang ngủ rất sâu, nhóm bảo mẫu ở một bên quan sát.

Anh lại đi sang phòng Tiểu Quân, bé vừa ngâm nước nóng xong, từ phòng tắm đi ra, quẹt quẹt cái mũi, hắt xì vài cái, Lục Lãnh Phong vội vàng ôm bé lên, thả vào trong chăn.

Thím Lưu cầm quần áo đến: “Cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ, còn có cậu chủ Ngọc Thanh ở trên bãi cỏ ngắm sao, đột nhiên trời mưa, mọi người không trốn kịp, toàn bộ đều bị ướt.”

“Nấu canh gừng chưa?” Lục Lãnh Phong sờ trán của đứa nhỏ, hơi nóng, sợ là bị cảm rồi.

“Đã nấu, thím Vương đã đi bưng rồi.” Thím Lưu đang nói, thì thím Vương đi vào.

Lục Lãnh Phong dán cho Tiểu Quân một miếng dán hạ nhiệt, ôm bé, đút canh gừng cho bé uống.

“Cẩn thận nóng, uống từ từ thôi.”

“Bố ma vương, con không sao, chỉ hơi cảm mạo mà thôi.” Tiểu Quân hít hít mũi, ừng ực uống hết canh gừng.

Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Sênh Hạ cũng phát sốt, Tư Mã Ngọc Như gọi bác sĩ đến, làm vật lý hạ nhiệt cho bọn trẻ.

Hy Nguyệt cũng chưa ngủ, thấy Lục Lãnh Phong rất lâu vẫn chưa quay lại, cũng không buồn ngủ.

Đi đến phòng bọn nhỏ, mới biết bọn nhỏ bị mắc mưa, đều bị cảm hết rồi.

“Bác sĩ đã làm vật lí hạ nhiệt, nhiệt độ của Tiểu Quân hạ một chút, đã ngủ rồi, tối nay anh ở đây cùng bé, em không cần lo lắng.” Lục Lãnh Phong nói cực kỳ nhỏ, sợ đánh thức đứa nhỏ.

Hy Nguyệt ôm cổ anh, hờn giận trước đây cứ như vậy tiêu tán.

Vợ chồng chính là như vậy, đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa.

“Biết anh là một ông bố tốt, nhưng kinh nghiệm em phong phú hơn anh, còn biết massage, vẫn là để em ở lại chăm sóc con thì tốt hơn.”

Lục Lãnh Phong nhún vai, bé con sức đề kháng thấp, thường xuyên bị cảm mạo, ở trên phương diện hộ lý này, anh quả thực không có kinh nghiệm, vẫn cần phải học tập nhiều hơn.

“Được rồi, vậy thì vất vả cho vợ rồi.”

Hy Nguyệt mỉm cười: “Em đi nhìn Ngọc Thanh và Sênh Hạ làm sao trước.”

Cô đi ra khỏi phòng, đi đến phòng của Lục Sênh Hạ ở tầng hai, bé vẫn chưa ngủ, đang nằm trên giường chơi ipad.

Lục Vinh Hàn đã tới, vừa mới rời đi.

Hy Nguyệt xoa nhẹ đầu cô bé, vẫn hơi nóng: “Phát sốt rồi, nhanh đi ngủ, đừng chơi nữa.”

“Chỉ là hơi bị cảm mà thôi, không sao, em uống thuốc rồi.” Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ, chẳng hề để ý.

Hy Nguyệt bật cười: “Bé gái cần phải đi ngủ sớm, da mới đẹp được.”

“Vâng.” Lục Sênh Hạ nằm xuống, dẩu dẩu miệng: “Mẹ em nhất định là đang chăm sóc Tư Mã Ngọc Thanh, cũng không đến thăm em, thật không công bằng. Cũng may đã làm giám định bố con, nếu không em cũng hoài nghi mình không phải là con ruột.”

Hy Nguyệt thay bé kéo chăn: “Ngọc Thanh là khách, bé đến trong nhà mình chơi, gặp mưa bị cảm, mẹ em chăm sóc bé là phải, chẳng lẽ phải không quan tâm, vứt bé cho bảo mẫu chăm sóc sao?”

Lục Sênh Hạ miệng nhỏ dẩu rất cao, có thể treo được hũ dầu: “Chị dâu, em nói chị nghe, mẹ em mỗi lần đều như vậy, cho dù Tư Mã Ngọc Thanh không đến nhà chúng ta, chỉ cần cậu gọi điện thoại nói nó bị ốm, mẹ sẽ bỏ lại em, lập tức qua đó.”

Hy Nguyệt nhìn ra, mẹ nhỏ đối với Tư Mã Ngọc Thanh không phải tốt giống bình thường, nhưng có thể bà ấy hơi trọng nam khinh nữ, từ đáy lòng cho rằng có con trai, mới có núi dựa.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv