"Dạ, đã tan học rồi thím. Gia gia, đây là đang làm gì vậy?" Lâm Hựu đứng ở bên cạnh Hoàng Hân Nguyệt, nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Lâm lão thái.
Hoàng Hân Nguyệt sợ Lâm lão thái quá cực khổ, dù sao tuổi đã cao, giày vò như vậy xảy ra chuyện gì sẽ không tốt, vội vàng nói: "Ông nội, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, tý nữa hãy vẽ tiếp."
Lâm lão thái thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán một cái, lắc lắc cánh tay, nói với người bạn nhỏ Lâm Hựu: "Chúng ta đang vẽ tranh đó, tiểu tử này, làm gì mà hô to vậy." Nói xong cũng cầm lấy ly nước trà thím Triệu vừa đặt ở trên bàn, chậm rãi uống một hớp.
Lâm Hựu vừa nghe Lâm lão thái nói như thế, nhìn qua tay của Hoàng Hân Nguyệt, hô lên tiếng: "Thật nha! Oa, đây chính là thím vẽ sao? Vẽ rất giống, vẽ hai chòm râu của gia gia rất chân thực. Thím, con cũng muốn vẽ, có được không?"
"Có thể chứ. Tới đây, uống nước trước đi, có muốn ăn điểm không?" Hoàng Hân Nguyệt đưa ly nước trà tới khóe miệng Lâm Hựu. Lâm Hựu uống một hớp nước trà, lắc đầu một cái.
Cuối cùng cũng vẽ xong bức tranh, tốn rất nhiều tinh thần của Hoàng Hân Nguyệt. Vừa đúng lúc già trẻ lớn bé nhà họ Lâm cũng tan làm trở về nhà, mới vừa vẽ xong, nên Lâm Hựu phải để hôm khác vẽ rồi.
Tối hôm đó, Lâm lão thái luôn bản vẽ ôm bảo bối kia. Cha Lâm không biết nên ghét đố kỵ như thế nào, ông âm thầm nghiên cứu thật lâu, là ông quá nghiêm túc đối với con dâu thứ hai có phải hay không. Bên tai nghe Lâm lão thái gia luôn khoe khoang, ông bĩu môi.
Động tác như vậy, càng khiến Lâm lão thái đắc ý vạn phần.
"Ha ha, có phải vẽ rất giống hay không. Hôm nay là Hân Nguyệt vẽ cho cha đấy. Hân Nguyệt, cháu ăn nhiều một chút, cực khổ cho cháu rồi." Lâm lão thái quay người lại gắp thức ăn cho Hoàng Hân Nguyệt.
Hoàng Hân Nguyệt vội vàng cầm chén lên, có chút vừa mừng vừa lo nói: "Ông nội, để cháu tự gắp được rồi, ông cứ từ từ ăn đi ạ."
Mẹ Lâm cũng có chút hâm mộ, nhưng mà bà sẽ không giống như chồng mình, rõ ràng là đố kỵ, hâm mộ muốn chết, lại còn giả bộ làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, mẹ Lâm nhìn ông mà cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng vẫn là Lâm Vĩnh Mặc không nhìn nổi, lại không muốn vợ mình bị làm khó, chỉ có thể nói: "Hân Nguyệt, hôm nay vẽ tranh khẳng định rất mệt mỏi. Chờ mấy ngày nữa, vẽ cho tất cả mọi người có được không?" Cuối cùng, anh còn cố ý múc thêm một chén canh nữa cho Hoàng Hân Nguyệt, nói: "Đây, Hân Nguyệt của anh ăn nhiều một chút."
"Ọe....." Nhất thời Hoàng Hân Nguyệt che miệng muốn ói, tiếp đó đứng dậy khỏi ghế, chạy vào phòng rửa tay. Một lát sau, trong toilet truyền tới từng tiếng nôn mửa, cả người nhà hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là mẹ Lâm và Ngô Văn có kinh nghiệm, mẹ Lâm phân phó với Ngô Văn: "Con dâu, con đi vào phòng bếp lấy một quả quýt, hoặc là ô mai. Mẹ đi chuẩn bị khăn lông sạch sẽ."
Nói xong không đợi mấy người trên bàn còn chưa có hồi phục tinh thần, chạy đi vội vã, bận rộn.
Thì ra là mới vừa rồi Lâm Vĩnh Mặc đặt một chén canh cá trích trước mặt Hoàng Hân Nguyệt. Từ nay về sau, cuộc sống thai nghén của Hoàng Hân Nguyệt rốt cuộc cũng bắt đầu rồi.
Tay Lâm Vĩnh Mặc run run hỏi: "Trước đây không phải là không có nôn nghén sao? Đột nhiên giờ lại có, cái này........" Sống hai đời người, đây là lần đầu tiên Lâm Vĩnh Mặc cảm thấy chân tay luống cuống, thấy Hoàng Hân Nguyệt khổ cực như vậy, lại hận không được chịu khổ thay cô.
"Không có việc gì, thể chất của mỗi người không giống nhau, rất nhanh sẽ qua thôi." Lâm Vĩnh Văn thấy em trai mình khẩn trương như vậy, ngay cả khuôn mặt cũng tái nhợt, an ủi nói.
"Hiện tại chủ yếu là ăn cái gì sẽ ói cái đó, tiếp tục ăn sẽ tiếp tục ói, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi. Không có chuyện gì, mẹ và chị dâu con cũng trải qua những chuyện này đó thôi."