Lâm Vĩnh Mặc nghĩ tới những điều này, tâm tình có chút buồn bực. Mặt anh âm trầm, lâm vào trầm tư. Hôm nay thấy những tài liệu này, lại khiến anh nhớ lại những chuyện khổ sở lúc xưa.
Xem ra phải mau mau sắp xếp, phòng bị thật tốt. Những thù này, anh đều muốn trả lại hết. Anh cầm lên điện thoại di động, gọi vào một dãy số, không đợi đối phương nói gì, anh trực tiếp nói: "Anh Hoa, phiền anh tới phòng làm việc của em một chuyến. Ừ, tốt."
Cúp điện thoại xong, nửa giờ sau, một người ăn mặc tây trang màu đen, đeo mắt kính, dáng dấp người đàn ông cao to lực lưỡng đi đến đại sảnh của công ty Lâm Vĩnh Mặc, không đợi anh ta nói câu gì với lễ tân, Tiểu Lý đã vội vàng chạy tới bên cạnh anh ta, lễ phép gật đầu một cái với anh ta.
"Anh Hoa, Lâm tổng đang chờ anh ở phòng làm việc, mời đi theo em."
"Ai u, Tiểu Lý, thế nào cậu còn đi theo tên tiểu tử thúi kia, có muốn đổi nghề qua công ty tôi hay không. Vừa đúng lúc tôi đang cần một quản gia ở bên đó."
Khóe miệng Tiểu Lý co rút một cái, bước chân có chút nghiêng ngả, anh ta không thể nào trực tiếp nói với anh. Lần trước anh cũng nói như vậy với thư ký Triệu, chẳng lẽ ngày ngày bên đó anh đều thiếu quản gia sao? Chỉ là châm chọc thì châm chọc vậy thôi, anh vẫn trả lời đàng hoàng: "Anh Hoa, chờ ngày nào đó Lâm tổng đuổi việc em, nhất định em sẽ đi tới báo cáo ở chỗ anh."
"Đi........đợi lúc cậu ta đuổi việc cậu, tôi cũng không cần, hừ. Tôi đại nhân đại lượng sẽ không đào góc tường tiểu tử kia."
Anh Hoa, anh đào còn ít sao? Lúc tiểu Lý đang âm thầm khinh bỉ, bọn họ đã đi tới trước phòng làm việc của Lâm Vĩnh Mặc. Tiểu Lý gõ cửa một cái, bên trong truyền tới giọng nói của Lâm Vĩnh Mặc.
"Mời vào."
"Lâm tổng, anh Hoa đã đến." Tiểu Lý mời người kia đi vào, pha hai ly cà phê, lập tức lui ra khỏi phòng làm việc của Lâm Vĩnh Mặc.
Lâm Vĩnh Mặc và người anh Hoa kia chào hỏi lẫn nhau, anh Hoa cũng không khách khí, tùy tiện ngồi ở trước mặt Lâm Vĩnh Mặc.
Tên đầy đủ của anh Hoa là Lưu Hoa, là một người đã xuất ngũ khỏi quân đội. Sau khi giải ngũ không chỉ có một thân võ nghệ, nhưng lại vấp phải trắc trở khắp nơi, sau đó lại đi tới làm vệ sĩ ở Lâm thị.
Lâm Vĩnh Mặc hiểu rõ tình huống của anh ấy, mới ra mặt để cho ba Lâm đầu tư mở ra một công ty vệ sĩ cho anh ấy. Tại sao lúc ấy Lâm Vĩnh Mặc không tự mình ra mặt đầu tư, phải biết lúc ấy đầu tư một công ty hoàn chỉnh, trang bị đầy đủ và huấn luyện theo chế độ quân đội, điều đó mà nói là không thể nào thực hiện được với Lâm Vĩnh Mặc.
Mấy năm nay, công ty này dưới sự quản lý của Lưu Hoa, cũng được người trong nghề coi là số một số hai tương đối có danh tiếng, ngay cả anh cũng phải nể mặt mà gọi anh ta một tiếng ‘anh Hoa’ đây.
Đầu tư ở Lâm thị, cũng có một số chân tay của Lưu Hoa, không cần nói vô cùng lợi hại, chỉ cần ứng phó tình huống đặc biệt một chút cũng có thể, hơn nữa công ty bọn họ huấn luyện tất cả đều giống như quân đội giải ngũ. Dĩ nhiên, cũng phải xem phẩm chất như thế nào, phẩm chất không tốt, sẽ không xuất hiện ở trong công ty bảo vệ.
"Không phải ngày hôm qua cậu vừa kết hôn sao? Thế nào lại chịu bỏ bà xã chạy tới đây làm việc?" Ngày hôm qua, Lưu Hoa có điều người qua phụ trách toàn bộ an toàn của hôn lễ, hơn nữa chuyện cậu hai của tập đoàn Lâm thị kết hôn, cũng được coi như là chuyện lớn.
Lâm Vĩnh Mặc thả xuống tài liệu trong tay, sắc mặt âm trầm ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, khiến bộ dáng cà lơ phất phơ của Lưu Hoa giật nảy mình.
Phải biết, anh và Lâm Vĩnh Mặc quen biết nhau cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, đối với hai cậu ấm ở nhà họ Lâm, ngay từ đầu anh đã tỏ thái độ coi thường, cho là những thứ này không phải đều là toàn dựa dẫm vào trong nhà sao, hơn nữa cũng có vẻ giả bộ. Cho nên, anh không có chút ấn tượng tốt đẹp nào đối với hai vị công tử này.
Nhưng mà, sau khi nói chuyện với hai anh em nhà họ Lâm này, anh mới biết được, hai anh em nhà họ Lâm không chỉ có đầu óc kinh doanh, nghe nói Lâm gia bọn họ có một quy tắc, con trai sau khi trưởng thành sẽ mượn người nhà một khoản tiền, đi ra ngoài đầu tư. Đầu tư thất bại, sẽ phải vào công ty trong nhà làm việc trả tiền lại, hơn nữa còn là bắt đầu đi lên từ tầng dưới cùng.
Nếu như thành công, không chỉ hoàn lại hết số tiền đã mượn, còn phải trả thêm 20% lãi.
Ngược lại là cậu hai của nhà họ Lâm không chịu thua, không những kiếm tiền bằng ánh mắt độc đáo, năng lực cũng không tệ, hơn nữa rất lo cho gia đình, trừ khi là xã giao bên ngoài, bình thường rất ít làm bậy ở bên ngoài.
Nhưng mà, trừ anh cả là người thừa kế sản nghiệp trong nhà họ Lâm, mà người thứ hai lại mở một công ty thiết kế riêng, thỉnh thoảng tiếp thu ý kiến của ba Lâm, cùng với anh hai mình bỏ vốn đầu tư hạng mục. Ngược lại, công ty thiết kế này kinh doanh rất có tiếng.
Anh và cậu hai nhà họ Lâm quan hệ tốt hơn, thỉnh thoảng hai người vẫn tụ tập, đừng nói là quan hệ tốt, chính xác là bạn tốt. Nhưng mà, cậu ta có một điểm không tốt đó chính là thích giành con trai với anh. Ngày ngày con trai sáu tuổi của anh đều nhắc đến cậu ta, ngay cả ba của thằng bé đang ở trước mặt nó cũng không thèm nhìn. Ai, nói sinh đẻ thật không dễ dàng mà.
Anh Lưu à, có vẻ như anh nghĩ lệch rồi. Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những thứ này đâu.
Trước kia, bộ dáng cười híp mắt của cậu hai Lâm luôn xuất hiện khi gặp anh, thế nào bây giờ lại xuất hiện mặt mày âm trầm như vậy. Anh cảm thấy, về nhà có thể nói với con trai, để cho con anh anh ít nhớ cậu ta, cậu hai Lâm thực sự rất là nguy hiểm.
"Cậu làm sao vậy, thế nào lại một bộ dáng vừa thấy quỷ. Ngày hôm qua không phải vừa mới kết hôn sao? Chẳng lẽ cãi nhau với vợ mới rồi?" Lưu Hoa nghĩ đến cũng chỉ có khả năng này, nếu không tại sao cậu ta có thể như vậy.
"Em bị người ta tính kế, ở quán bar Khải Lạc." Lâm Vĩnh Mặc lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lưu Hoa. Theo anh biết, nhất định vừa rồi đầu óc Lưu Hoa không ngừng suy đoán lung tung, người thông minh như Lưu Hoa nhất định sẽ nắm bắt nhanh chóng.