Có điều bà Nhung dường như không nhìn thấy ánh mắt này, quát nhẹ: “Có cái gì mà nói, con vào đây mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Bà Nhung thấy Sầm Cảnh Đình cũng chẳng để tâm đến anh, cứ như thể anh là người vô hình.
Sầm Cảnh Đông muốn cãi lại một câu nhưng nhìn thấy ánh mắt của mẹ mình thì lại trở nên rụt rè theo bản năng.
“Đi về.” Bà Nhung lại quát một tiếng.
Sau đó cũng trừng mắt với Dương Ái Vân: “Còn đứng đây làm gì, ở đâu thì về đó đi, đừng có làm chướng mắt tôi.”
Dứt lời bà ta lập tức đưa Sầm Cảnh Đông rời đi.
Sợ người đàn ông chạnh lòng Dương Ái Vân nói mấy lời vui vẻ: “Sầm Cảnh Đình, đưa tay ra nào, chúng ta cũng về thôi, hôm nay tôi sẽ đặc biệt nấu ăn, chúng ta sẽ ăn cùng nhau ở sân vườn phía sau coi như chính thức buổi hẹn hò đầu tiên, anh thấy sao?”
Lời phía sau Dương Ái Vân cố tình nói để xoay chuyển cảm xúc của anh. Quả nhiên Sầm Cảnh Đình nghe đến mấy chữ hẹn hò thì phản ứng lại: “Ai cùng cô hẹn hò?”
“Anh đó, ông xã thân yêu!” Dương Ái Vân cố tỉnh nói khẽ vào tai anh.
“Cô…” Sầm Cảnh Đình vừa thẹn vừa giận: “Sau này đừng có nói mấy lời như vậy, cũng đừng gọi tôi là ông xã.”
“Anh không thích à? Vậy thì tôi sẽ gọi kiểu khác, giới trẻ hay gọi nhau là gì nhỉ? Honey, Oppa, chồng à hay anh muốn gọi Baby cho thân mật hơn.”
Nghe cô gọi những xưng hô này Sầm Cảnh Đình thẹn quá hóa giận, quát nhẹ: “Dương Ái Vân, đừng có được nước lấn tới.”
Dương Ái Vân cố tình không nghe, còn nâng cằm anh lên nói: “Nếu tôi cứ được nước lấn tới anh sẽ làm gì tôi hả ông xã?”
Sầm Cảnh Đình không chịu được nữa chộp lấy tay cô: “Đủ rồi.”
“Hừm, chỉ vậy thôi sao, tôi còn muốn hôn anh kìa, hay là chúng ta hôn một cái nhé?” Dương Ái Vân dựa trước ngực anh, tay còn lại thuận thế quàng cổ người đàn ông.
“Dương Ái Vân, nếu cô còn không dừng lại thì đừng trách tôi không khách khí.” Hơi thở của cô áp sát khiến anh hít thở không thông, nhẹ giọng buông lời cảnh cáo.
Nhìn người đàn ông tức giận đỏ cả mang tai Dương Ái Vân chợt cố tình nói: “Được rồi, không hôn thì thôi, tôi cũng không hiếm lạ, ngoài kia còn bao nhiêu người muốn hôn tôi, cùng lắm thì… Ưm.”
Dương Ái Vân còn chưa dứt lời người đàn ông nào đó đã không nghe nổi nữa trực tiếp chặn miệng cô lại.
Một nụ hôn dài triền miên lại diễn ra trên hàng lang dưới sự chứng kiến của không gian và thời gian.
Từng giây không ngừng trôi qua, đến khi Sầm Cảnh Đình buông cô ra Dương Ái Vân thở vài hơi cong môi nói: “Anh chủ động hôn tôi có phải là thích tôi rồi hay không?”
“Đừng có mà nghĩ nhiều, tôi không thích cô.” Sầm Cảnh Đình khàn giọng nói.
Dương Ái Vân biết anh sẽ không thừa nhận, cô thử hỏi: “Sầm Cảnh Đình, tôi theo đuổi anh có được không?”
……….
Tiệc mừng thọ của ông Sầm diễn ra vào ngày 1 tháng 7. Bữa tiệc được tổ chức tại biệt thự nhà họ Sầm, mời đầy đủ mọi đối tác và họ hàng thân thiết đến.
Chạng vạng tối khách khứa đã bắt đầu đưa thiệp cho vệ sĩ đi vào bên trong, người đến đa số là những người có máu mặt trong xã hội, chủ tịch của một số tập đoàn lớn. Mà hầu như ai cũng đi cặp đôi với nhau.
Dương Ái Linh khoác lên người bộ váy cúp ngực màu trắng tính, trang điểm đậm che đi khuôn mặt ngày thường của mình để không ai nhận ra. Thực tế chứng minh những người được mời đều trong giới thượng lưu, không ai quan tâm hay quen biết một cô gái ở cấp trung lưu như Dương Ái Linh, lúc trước cô ta là bạn gái của Sầm Cảnh Đình cũng rất ít tham gia những buổi giao lưu với giới thượng lưu.
Không phải cô ta không muốn tham gia mà là Sầm Cảnh Đình rất ít đi tiệc, không có cơ hội cho cô ta lộ diện, báo chí cũng không chụp được bao nhiêu ảnh của hai người.
Hôm nay Dương Ái Linh có mặt ở đây không phải vì được mời mà đi cùng Mai Tuấn Phong, con trai của một người bạn của bà Tuyết, bà ta nhờ mối quan hệ của mình mới khiến Dương Ái Linh có thể đi ké với Mai Tuấn Phong.
Cô ta khoác tay Mai Tuấn Phong đi vào, trong lòng đầy tự tin, hôm nay là một cơ hội tốt nếu không thành công cô ta cũng không còn cơ hội nào nữa, bởi vì mấy ngày trước cô ta đã bị Sầm Hạo Nhiên thẳng thừng đuổi việc.
“Tôi đã đưa cô vào bên trong rồi, chúng ta không cần đi cùng nhau nữa.” Mai Tuấn Phong lên tiếng.
Dương Ái Linh cũng tách rời khỏi anh ta nói: “Tôi biết rồi, chúng ta đường ai nấy đi.”
Dứt lời cô ta quay ngoắt đi cũng không thèm chào hỏi gì Mai Tuấn Phong, anh ta nhìn bóng lưng của Dương Ái Linh lại có chút đăm chiêu. Chuyện của cô ta với đại thiếu gia nhà họ Sầm anh ta có biết đến nhưng không rõ nguyên nhân hai người không đến được với nhau, cùng lắm chỉ đọc được trên báo chí. Mà những lời báo chí viết anh ta cũng không tin tưởng lắm.
Nhìn tính cách này của Dương Ái Linh anh ta chỉ cảm thấy ngán ngẩm, chẳng hiểu sao Sầm đại thiếu gia lại thích người như vậy. Nếu không phải mẹ mình nhờ vả anh ta cũng không đưa Dương Ái Linh vào đây.
Lúc này bên trong khuôn viên nhà họ Sầm khách khứa hầu như đã đến đầy đủ, con cháu của ông Sầm cũng đã vây kín bên người.
Sắp đến giờ khai tiệc ông Sầm lại cứ nhìn vào đồng hồ, thỉnh thoảng lại ngóng nhìn ra bên ngoài như đang chờ ai đó.
Quản gia Từ lại đi đến nói: “Ông chủ, đến giờ rồi, khai tiệc chưa ạ.”
“Chờ thêm chút đi, Cảnh Đình với Ái Vân còn chưa tới.” Ông Sầm nói.
Lời ông nói ra lại khiến nhiều người không vui, đặc biệt bà Nhung, lão già này từ đầu đến cuối vẫn chỉ có mình Cảnh Đình, rốt cuộc mắt ông ta bị làm sao lại không nhìn lọt một ai khác, cứ nhất thiết là nó sao?
“Ba à, ba cũng biết tính Cảnh Đình, ba là trưởng bối còn phải chờ tiểu bối sao, hay chúng ta khai tiệc đi, đừng để khách chờ lâu.” Bà Liên ở bên cạnh không khỏi mở miệng.
Bà ta vừa dứt lời thì nhận ánh mắt cảnh cáo của ông Sầm, lại chảng dám nói gì nữa. Trong khuôn viên Sầm Hạo Nhiên và Sầm Tuệ Nhi là hai người thay mặt ông Sầm tiếp khách lớn, mọi người phải chờ tiệc chính thức bắt đầu mới đem quà mừng đến cho ông Sầm.
Biệt viện phía đông.
Dương Ái Vân mặc xong chiếc váy dạ hội thì đi lấy cái áo khoác đi ra ngoài ban công, nhìn người đàn ông ngâm mình trong gió cô lên tiếng: “Anh không đi thật sao? Hôm nay là ngày mừng thọ ông, chắc ông mong anh lắm, đến tặng quà thôi cũng được không tốn bao nhiêu thời gian.”
“Cô đi đi, thay tôi nói vài lời với ông.” Sầm Cảnh Đình nói, giọng điệu mơ hồ, anh còn chưa đủ dũng khí để xuất hiện trước mặt đám người kia, càng không muốn nghe lời xì xào bên tai.
Dương Ái Vân biết mình có thúc dục cũng không được, cô cầm chiếc khoác lên vai anh nói: “Hôm nay anh không đi cũng được nhưng nên tự mình đến gặp ông nói lời chúc mừng, tôi chỉ nói phần mình thôi không thể nói thay anh được.”
Có chiếc áo khoác lên Sầm Cảnh Đình cảm thấy ấm áp một chút, tất cả lời cô nói anh đều hiểu nhưng lòng anh vẫn còn chưa dám đối diện với bất cứ ai, nhất là ông nội.
Dương Ái Vân nói xong lời cần nói thì rời đi, còn năm phút nữa đến buổi tiệc cô không thể đến quá muộn.