Những ngày tiếp theo Sầm Cảnh Đình tra xét về nữ lao công kia cũng không tra được gì, giống như người này chưa từng xuất hiện. Anh không khỏi càng thêm nghi hoặc. Mà lúc này buổi đấu giá cuối cùng cũng có kết quả, Sầm Gia đã hoàn toàn sở hữu mảnh đất phía Nam.
Vốn dĩ Minh Tường được phán thắng nhưng Sầm Cảnh Đình cẩn thận cho người theo dõi, phát hiện ông ta mua chuộc người trong tổ hội đấu giá, cuối cùng bị hủy tư cách, mảnh đất nghiễm nhiên thuộc về Sầm Gia. Hơn nữa còn hời hơn nửa giá vì có gian lận, tổ hội phải bồi thường cho anh.
Để chúc mừng Sầm Gia tổ chức một bữa tiệc tối trong khách sạn năm sao của mình, khách khứa toàn là những người có tiếng trong giới doanh nghiệp.
Lúc này bữa tiệc đã có rất nhiều quan khách đến, xung quanh là một lớp vệ sĩ đứng bảo vệ, nhân viên của khách sạn cũng nhộn nhịp ra vào. Sân khấu chính được trang trí vô cùng hoành tráng, có hoa có rượu, bên cạnh còn có chiếc đàn piano vô cùng lớn cùng một dàn nhạc phía sau.
Sầm Gia ăn mừng khá lớn nên có mời một số nghệ sĩ nổi tiếng đến đánh đàn chơi nhạc.
Trong phòng riêng dành cho nghệ sĩ có một cô gái đeo chiếc mặt nạ hình cánh bướm đang ngồi chỉnh trang lại tóc của mình. Mái tóc dài của cô được búi lên vô cùng trang nhã, trên người lại mặc chiếc váy màu thiên thanh cúp ngực quyến rũ lòng người, chiếc cổ trắng tinh còn đeo một sợi dây chuyền hình mặt trăng màu ngọc bích lung linh, huyền ảo.
Người đàn ông nào có mặt trong căn phòng này cũng phải nhìn cô một cái. Mà trong đám nghệ sĩ ngồi đây cô là người độc lập nhất, bởi vì cô không phải là thành viên trong nhóm nghệ sĩ mà được mời đến để đánh đàn piano kết hợp với bọn họ.
Lúc này có vài tiếng nói vang lên: “Cô ta là ai thế? Sao lại đeo mặt nạ?”
“Tôi nghe nói cô ta là nữ nghệ sĩ đánh đàn piano nổi tiếng nhưng hình như mặt xấu nên không dám lộ diện chỉ đeo mặt nạ.”
“Nổi tiếng à? Sao tôi không biết nhỉ mà giám đốc cũng không nói gì là sao?”
“Tôi không rõ nữa, nghe nói cô ta đánh đàn siêu đỉnh, mà thôi kệ đi, chúng ta chỉ hòa tấu với cô ta buổi hôm nay thôi đừng quan tâm nhiều.”
Những người kia nói được mấy câu thì quản lý đột nhiên đi tới thông báo: “Mọi người chú ý chúng ta ra sảnh chính thôi, chủ tịch Sầm sắp đến rồi, nhớ là phải biểu diễn cho tốt biết không?”
“Vâng, thưa quản lý.” Đám người hứng khởi hô, được chơi nhạc trong bữa tiệc của Sầm Gia là một vinh dự lớn cho bọn họ.
Quản lý lại nhìn cô gái đeo mặt nạ nói: “Cô cũng chuẩn bị cho tốt vào, còn phải đánh đàn cho quan khách khiêu vũ nữa đấy.”
“Tôi biết rồi.” Dương Ái Vân điềm đạm nói.
Cô nắm bắt được thông tin hôm nay toàn thể Sầm Gia đều đến buổi tiệc này nên nôn nao muốn đến, để được vào cô chỉ có thể nhờ Sầm Hạo Nhiên lấy tấm vé mời làm nghệ sĩ đánh đàn piano. Nỗi khát khao gặp chồng gặp con của cô đang dâng trào, không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Quản lý căn dặn xong thì đám người cùng ra ngoài ngồi vào vị trí của mình. Ở ngoài mọi người đã vô cùng nhộn nhịp, thấp thoáng cô đã thấy bóng dáng của vài vệ sĩ quen thuộc trong nhà họ Sầm. Có thể nói buổi tiệc này được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, dường như anh không muốn để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.
Dương Ái Vân ngồi trước chiếc đàn piano được một phút thì cánh cửa lớn của nhà hàng được mở ra. Đám người ai cũng hướng mắt về phía cửa, bắt đầu có những tiếng bước chân đi vào, đi đầu là người đàn ông diện âu phục màu đen thân hình cao lớn diện mạo tuấn mỹ, bên cạnh anh là một ông lão tầm bảy mươi tuổi đầu tóc bạc phơ cũng mặc tây trang nhã nhặn.
Phía sau có hai cô gái trang dung xinh đẹp đi ở hai bên, một người mặc lễ phục màu tím trễ vai dáng người cao gầy yểu điệu, một người diện váy trắng đuôi cá tinh tế, thanh thuần. Bên cạnh cô là một người đàn ông thân hình cường tráng mặt mày kiên nghị ôm theo một cậu nhóc bốn tuổi. Cậu bé cũng diện bộ âu phục màu trắng đáng yêu, hồn nhiên. Sau nữa là bốn năm vệ sĩ hộ tống, bảo vệ.
Đoàn người bước vào đã gây sự chú ý của không ít người, MC trên sân khấu cũng bắt đầu lên tiếng: “Thưa quý vị, chúng ta hãy cùng chào mừng chủ trì của buổi tiệc ngày hôm nay, chủ tịch tập đoàn Sầm Gia, Sầm Cảnh Đình. Bên cạnh đó còn có cựu chủ tịch của Sầm Gia, ông Sầm Chính và tổng giám đốc Sầm Tuệ Nhi.”
Theo từng bước chân của bọn họ tiếng vỗ tay tung hô cũng lần lượt vang lên. Có thể nói đoàn người toàn là nam thanh nữ tú khiến ai cũng trầm trồ trố mắt.
Không ít tiếng xì xầm vang lên: “Woa, chủ tịch Sầm thật đẹp trai, nếu anh ta không có vợ con tôi nhất định sẽ theo đuổi đến cùng.”
“Hừm, sao lúc anh ta mù cô không nói vậy đi.”
Cô gái kia bị người bên cạnh nói lập tức im bặt, lại có người lên tiếng: “Này, người phụ nữ mặc váy tím bên cạnh chủ tịch Sầm là ai vậy? Có khi nào là tình nhân của anh ta không?”
Người này vừa dứt người kia lên tiếng: “Tôi nghe nói anh ta yêu vợ như mạng chắc không phải đâu.”
“Hừm, cô làm sao mà biết được, đàn ông mà thấy gái xinh là sáng mắt ngay. Hơn nữa vợ của anh ta cũng mất tích hai năm rồi, chắc là chết rồi anh ta có tìm người mới cũng bình thường thôi.”
“Ừ, cô nói cũng phải.”
Đám người này nói chuyện ngay bên tai Dương Ái Vân nhưng cô không mấy quan tâm, từ đầu đến cuối ánh mắt luôn dán vào người đàn ông và đứa nhỏ của mình.
Anh luôn tỏa sáng như vậy, đi đến đâu ánh sáng đều lan tỏa đến đó khiến cô không thể rời mắt lấy một lần. Cô dường như không còn biết đến những người xung quanh nữa trong mắt trong tim chỉ có duy nhất người này, nơi lồng ngực cũng bắt đầu nhịp trống vang dồn.
Sầm Cảnh Đình lúc này đã đi đến sân khẩu, chỉ có anh đứng đó những người khác thì ngồi ở chỗ được xếp riêng gần sân khấu. Mọi người lúc này cũng chuyển mắt từ cửa lên phía trên.
Xung quanh là hoa hồng kết hợp lưu ly, ở giữa là người đàn ông vàng của Sầm Gia, mọi ánh sáng và con mắt đều đổ dồn lên anh, ai cũng khó mà rời mắt được.
Dương Ái Vân bồi hồi vì anh xong lại nhìn đứa con của mình, nó như phiên bản thu nhỏ của anh nhưng lại nơn nớt đáng yêu khiến người không nhịn được muốn ôm hôn. Dương Ái Vân có kích động, có xót xa, muốn gần lại không thể gần đối với cô mà nói vô cùng khó chịu.
Sau khi MC giới thiệu xong Sầm Cảnh Đình mới cầm mic nói vài câu: “Tôi đại diện Sầm Gia cảm ơn các vị đã đến buổi tiệc ngày hôm nay, mục đích của buổi tiệc chỉ trên nghĩa là một bữa tiệc mừng nho nhỏ, cho nên mọi người không cần phải khách khí. Bây giờ có thể mở đầu buổi tiệc.”
Anh nói ngắn gọn xúc tích, không rườm rà dài dòng khiến ai nấy vui mừng vỗ tay, MC đứng bên lề chưa được một phút lại phải đi ra tiếp tục chương trình, hắn cũng mời ông Sầm đi lên nói vài câu mới đến màn khiêu vũ đầu tiên của nam thanh nữ tú.
Dàn nhạc lúc này vào việc của mình, Dương Ái Vân mải miết nhìn anh và con khi nghe được tín hiệu của quản lý mới giật mình sực tỉnh. Cô bắt đầu đặt tay lên phím đàn mở những nốt đầu tiên.
Âm nhạc vang lên khiến không khí có chút sinh động hơn, mà nghe những phím đàn piano tâm tình của Sầm Cảnh Đình phút chốc xúc động. Bởi vì cứ mỗi lần nghe piano là anh lại nhớ đến cô.
MC đã bắt đầu mở lời mời mọi người cùng khiêu vũ, sân khấu to lớn lại chưa có ai đi lên trước, mọi người là đang chờ người chủ trì khai màn.
Sầm Cảnh Đình lại chẳng hề biết tâm tư của bọn họ, anh phát biểu xong thì đi xuống cầm lấy một ly Vodka lắc lắc trong tay mặc mọi người tự biên tự diễn.
Vì tiếng đàn khiến lòng xao động nên anh phải uống chút gì đó bình ổn lại cảm xúc.
Nhạc cứ vang lên nhưng anh không có phản ứng gì, lại chẳng có người phụ nữ nào dám mời anh khiêu vũ cùng. Bởi vì những lần trước có rất nhiều người mời nhưng bị lạnh lùng từ chối. Sầm Cảnh Đình luôn tỏ ra xa cách với phụ nữ khiến họ không ai dám gần anh mặc dù rất muốn.
Lúc này cô gái mặc váy tím lại tiến về phía anh nói: “Anh Cảnh Đình, khiêu vũ với em được không?”
Sầm Cảnh Đình nhìn người phụ nữ, một chút biểu cảm ôn hòa cũng không có, chỉ lạnh lùng nói: “Ngoài Ái Vân ra tôi sẽ không khiêu vũ với bất cứ ai, cô càng không.”
Thiên Thanh biết mình sẽ bị từ chối cũng đã chuẩn bị tâm lý nói: “Không phải anh nói sẽ cho em ba điều kiện sao? Điều thứ nhất anh không thực hiện được em cho anh nợ, điều thứ hai anh làm được rồi, còn điều thứ ba chỉ là khiêu vũ mà thôi lẽ nào lại khó với anh?”
“Thiên Thanh, đừng lấy điều kiện ra nói chuyện với tôi.” Mặt anh trầm đi vài phần.
Thiên Thanh hơi co quắp nhưng vẫn cười tươi nói: “Nếu anh đồng ý khiêu vũ với em thì em sẽ bỏ qua điều kiện thứ nhất cho anh, từ giờ trở đi không nhắc đến nữa. Anh thấy sao?”