Trong căn cứ bí mật của Bạch Long chỉ có Sầm Cảnh Đình, Lý Tuấn Phong và vài người thân tín. Anh ngồi trên ghế chủ vị ngày nào đôi mắt sáng như tinh quang nhìn đám anh em của mình.
Câu đầu tiên anh nói khi trở về là: “Tập hợp nhân số xuống dãy núi Sương Mù giữa chân đèo tìm người.”
“Cảnh Đình, cậu nói tìm người là Dương Ái Vân sao?” Lý Tuấn Phong nhíu mày, không thể không nói: “Cô ấy đã mất tích cả năm nay khả năng sống e là…”
Không để Lý Tuấn Phong nói hết Sầm Cảnh Đình lạnh giọng ngắt lời: “Tôi còn sống cô ấy nhất định còn sống.”
Anh nhấn mạnh từng chữ như là khẳng định điều này.
Mặc dù Lý Tuấn Phong cảm thấy bất khả thi nhưng Sầm Cảnh Đình nói đúng, anh có thể còn sống quay về thì Dương Ái Vân vẫn có cơ hội sống.
Nghĩ vậy hắn cũng không ngăn cản nữa mà hỏi: “Cảnh Đình, cô gái cậu mang về là thế nào?”
“Người đã cứu tôi, cậu sắp xếp đi.” Sầm Cảnh Đình ném Thiên Thanh cho người này, anh hiện tại không có tâm trí lo cho người khác.
Lý Tuấn Phong lại hỏi chuyện khác: “Cảnh Đình, thời gian qua cậu đã trải qua những chuyện gì? Còn đôi mắt của cậu…”
“Chuyện này nói sau đi.” Sầm Cảnh Đình dứt lời thì đứng dậy.
Lý Tuấn Phong bèn hỏi: “Cậu tính đi đâu?”
“Tôi sẽ đích thân tìm cô ấy.” Sầm Cảnh Đình nói, trong lòng anh nôn nao khó tả.
Không nghĩ người này vừa về đã muốn đi Lý Tuấn Phong ngăn cản: “Cảnh Đình, tôi biết cậu sốt ruột nhưng chuyện tìm người không phải ngày một ngày hai, cứ để anh em lo đi, việc trước mắt cậu hãy giải cứu cho Sầm Gia đi đã, đúng rồi còn con trai cậu nữa.”
Nghe đến con trai Sầm Cảnh Đình sững lại, sao anh lại quên mất đứa con trai bé bỏng của anh và cô.
“Thằng bé đâu?”
“Ở tầng hai căn cứ phía đông của Bạch Long, vú Hiền đang chăm sóc thằng bé.” Lý Tuấn Phong chưa kịp nói xong bóng dáng của Sầm Cảnh Đình cũng rời đi mất.
Hắn biết người này gấp gáp không khỏi thở dài: “Thật may cậu ta còn sống và quay trở lại.”
“Đúng vậy, em đã nói mà anh cả không dễ chết như vậy đâu.” Phong Đại xúc động muốn rơi nước mắt lại bảo: “Còn chị dâu, hy vọng chị ấy cũng may mắn như anh cả.”
“Tôi cũng mong vậy, Phong Đại, huy động nhân thủ đi, tôi nghĩ Cảnh Đình không thể chờ lâu đâu.”
“Anh Phong, mọi ngóc ngách ở dưới chân núi Sương Mù chúng ta đều đã tìm kiếm hết, giờ lại tìm thì biết tìm ở đâu?” Phong Đại trở nên mơ hồ.
Lý Tuấn Phong cũng đau đầu không kém, lại hỏi: “Cậu nghĩ còn chỗ nào chúng ta bỏ sót không?”
“Bên dưới có một dòng sông, chúng ta đã men theo dòng sông kiếm gần năm nay đều vô dụng, em không nghĩ còn nơi nào có thể kiếm nữa.” Phong Đại sầu não.
Lúc này Khải Nam lại lên tiếng: “Chỉ có thể chờ thiếu gia thôi.”
“Ý cậu là gì?”
“Thiếu gia mất tích chỗ nào chúng ta hoàn toàn không biết, nhưng anh ấy lại có thể trở về thì chắc chắn còn một nơi nào đó mà không ai tìm thấy.” Khải Nam giải thích.
Lý Tuấn Phong tấm tắc: “Cậu nói có lý, vậy đành chờ người thôi.”
Bên này Sầm Cảnh Đình đã đi tới căn cứ phía đông, hiện tại đã hơn một giờ sáng nhưng vì giao thừa nên người làm vẫn còn tất bật, nhìn thấy anh đám người cùng nhau cúi chào: “Anh Đình.”
Vú Hiền từ trên lầu hai đi xuống nhìn thấy người đàn ông đang đi đến không khỏi sững người tại chỗ, miệng lắp bắp: “Thiếu, thiếu, thiếu gia, là cậu sao?”
“Là tôi, vú Hiền, con tôi đâu?” Sầm Cảnh Đình nhìn người trước mặt bỏ qua sự kinh ngạc của bà nhanh chóng hỏi.
Vú Hiền vẫn còn chưa hết ngạc nhiên nhưng vẫn theo bản năng nói: “Tiểu thiếu gia vừa mới ngủ rồi.”
Bà vừa dứt lời một cái bóng rất nhanh xẹt qua người bà. Lúc này đám người Lý Tuấn Phong cũng theo sau vào.
Vú Hiền nhìn bọn họ hỏi: “Cậu Tuấn Phong, kia, kia thật sự là thiếu gia sao?”
“Ừ, là cậu ấy, người cuối cùng cũng trở về rồi.”
“Ôi! Như vậy thật sự tốt quá rồi? Vậy, vậy thiếu phu nhân thì sao?” Vú Hiền lại hỏi, thời gian làm vú em bà cũng khá thân thiết với Dương Ái Vân, thậm chí coi như là con nên lúc cô mất tích bà là người đau buồn nhất.
Lý Tuấn Phong thở dài nói: “Không có tin tức.”
Vú Hiền nghe vậy trở nên buồn rầu: “Thiếu phu nhân là người tốt, tôi tin chắc cô ấy sẽ không sao, để tôi vào phòng tiếp tục cầu nguyện cho cô ấy.”
Vú Hiền theo đạo nên ngày đêm đọc kinh cầu nguyện cho Dương Ái Vân và Sầm Cảnh Đình. Nay một người đã về còn người nữa bà nhất định không từ bỏ cầu nguyện.
Trên tầng hai chỉ có duy nhất một căn phòng ngủ Sầm Cảnh Đình khẽ đẩy cánh cửa ra, trong phòng chỉ có ánh sáng của đèn ngủ và vài sợi đèn hình ngôi sao trang trí nên hơi mờ ảo. Có điều với đôi mắt hiện tại Sầm Cảnh Đình lại nhìn rõ mồn một, không sót một vật gì.
Vì là phòng trẻ con nên trong đây trang trí nhiều đồ vật ngộ nghĩnh đáng yêu, phía trên trần nhà còn có cả một bầu trời sao, bên trong chiếc giường lớn để không, bên cạnh là một chiếc nôi lớn, trong nôi đứa bé với khuôn mặt non nớt ngây thơ đang nhắm hai mắt ngủ ngon lành.
Sầm Cảnh Đình nhìn con của mình bàn tay đưa ra một cách run rẩy, mãi mới chạm được má của đứa trẻ, xúc giác mềm mại truyền đến tay. Anh không thể diễn tả được tâm tình lúc này của mình, chỉ biết trái tim có chút kích động.
Một năm đứa bé cũng phát triển lớn hơn một chút, tay chân ngày nào nhỏ xíu yếu ớt bây giờ lại có chút rắn rỏi, anh muốn cầm lấy tay đứa bé thì lúc này hai mắt của nó mở ra. Sầm Cảnh Đình giật mình rụt tay lại, sợ đứa bé khóc anh có chút bối rối không biết làm sao.
Thế nhưng trái ngược lại với suy nghĩ của anh thằng bé không hề khóc chút nào, hai mắt còn mở to nhìn anh, như thế muốn hỏi đây là ai?
Sầm Cảnh Đình nhìn đứa bé, lại như phân trần anh nói: “Xin lỗi con, ba làm con tỉnh dậy rồi sao?”
Không biết đứa trẻ có nghe hiểu anh nói không bất chợt nó lại nở nụ cười, đôi tay bé nhỏ quơ quơ trước mặt anh, miệng lắp ba lắp bắp: “Ba ba, ba ba….”
Sầm Cảnh Đình đơ người vài giây, trái tim đập nhanh kích động, đứa bé nói “ba ba” là đang gọi anh sao?
Ngẫm lại thằng bé cũng đã hơn một tuổi, chắc đã bập bẹ nói được vài tiếng. Sầm Cảnh Đình không giấu được xúc động trong lòng ôm hẳn đứa bé lên ghì nhẹ trong lòng bảo: “Ba đây, ba đây, con trai ngoan.”
Hai cha con ôm lấy nhau, bàn tay to lớn của Sầm Cảnh Đình vỗ về lưng của đứa bé, dường như cảm nhận được hơi ấm từ cha mình nó lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Trong lòng Sầm Cảnh Đình dâng lên bao cảm xúc khó tả. Nếu như có cô nữa thì tốt rồi, bọn họ ba người sẽ cùng ngủ với nhau trên chiếc giường lớn, hạnh phúc biết bao.
Thế nhưng lúc này đây dù được truyền hơi ấm từ con trai nhưng trong lòng Sầm Cảnh Đình vẫn thấy lạnh giá.
“Ái Vân, em ở đâu? Em phải sống đấy anh nhất định sẽ tìm được em.” Sầm Cảnh Đình lẩm bẩm trong miệng.
Trước khi rời khỏi ngọn núi kia anh đã tìm kiếm khắp khu vực đó không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không thấy cô. Anh sốt ruột không thôi mới tức tốc trở về huy động người.
Nhớ đến cô anh lại không thể kìm được lòng mình, từ từ đặt đứa bé lại xuống nôi, nhìn nó một lần nữa mới đi ra ngoài.
Lúc xuống bên dưới đám Lý Tuấn Phong đã chờ sẵn ở đó, hắn nói: “Cậu vừa về thì nghỉ ngơi chút đi, sáng dậy tôi sẽ nói cho cậu tình hình của Sầm Gia.”
Sầm Cảnh Đình không quan tâm lời nói của hắn lại hỏi: “Chuẩn bị người xong chưa?”
“Xong, xong rồi thưa thiếu gia.” Phong Đại trả lời.
“Đi thôi.” Sầm Cảnh Đình lạnh giọng ra lệnh.
Lý Tuấn Phong kinh ngạc hỏi: “Đi, cậu muốn đi đâu?”
“Tìm Ái Vân.” Sầm Cảnh Đình không nhiều lời đi thẳng ra bên ngoài.
Lý Tuấn Phong không thể tin: “Lẽ nào cậu ta tự đích thân đi tìm sao?”
Không phải là nên lo cho Sầm Gia trước à?
Lý Tuấn Phong không hiểu Sầm Cảnh Đình lo lắng cho Dương Ái Vân còn hơn mạng sống của mình, cho nên Sầm Gia hay bất cứ vấn đề gì anh vẫn chưa hỏi tới, tìm được cô mới là điều anh muốn làm giờ này.