Những ngày tiếp theo trong căn nhà gỗ gần bìa rừng Sầm Cảnh Đình tỉnh dậy nhưng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lúc nào cũng gọi tên Dương Ái Vân, không khi nào yên giấc. Cho đến ngày thứ mười anh mới từ trong cơn mê tỉnh dậy, so với ngày đầu lúc này anh đã bình tĩnh hơn.
Mặc dù anh không tỉnh hoàn toàn nhưng vẫn nghe ông cháu nhà này nói chuyện, cả lúc tỉnh lại ông cụ cũng khuyên anh nên chú tâm tĩnh dưỡng trước. Mặc dù lo lắng và thương nhớ về Dương Ái Vân nhưng Sầm Cảnh Đình biết trước tiên mình phải khỏe lên thì mới có thể tìm cô.
Thế nên Sầm Cảnh Đình vô cùng yên tĩnh nghỉ ngơi dưỡng sức, ông cụ thấy tinh thần của anh tốt hơn cũng yên tâm phần nào.
Sầm Cảnh Đình lựa lúc ông thay băng cho mình thì hỏi: “Bao giờ chân tôi mới lành hẳn?”
Ông cụ tính toán mới trả lời: “Nếu cậu chịu điều dưỡng và không kích động như mấy ngày trước thì vài tháng sẽ tốt thôi.”
“Vài tháng, không thể nhanh hơn sao?” Sầm Cảnh Đình có vẻ nôn nóng.
“Cậu bị gãy chân muốn lành hẳn cũng cần có thời gian chứ chàng trai trẻ.” Ông cụ vuốt râu bảo.
Sầm Cảnh Đình nhíu mày: “Không được, tôi muốn nhanh hơn, tôi còn phải tìm vợ.”
“Mặc dù tôi hiểu cho nỗi lòng của cậu nhưng…”
“Tôi sẽ cho ông bất cứ thứ gì ông muốn chỉ cần giúp tôi chữa chân nhanh một chút tôi đáp ứng tất cả nguyện vọng của ông.” Sầm Cảnh Đình ngắt ngang lời ông, thâm tâm chỉ muốn sớm ngày tìm người anh nhớ mong.
Ông cụ thở dài: “Cậu có cho tôi bất cứ thứ gì cũng vô dụng thôi, lại nói cho dù cậu có lành chân thì đôi mắt của cậu tính sao? Chẳng lẽ cậu tính dùng đôi mắt mù tìm người sao?”
Lời của ông cụ như dao đâm thẳng vào tim anh, Sầm Cảnh Đình ý thức được nhiều vấn đề nhưng anh nôn nóng khó lòng giải quyết sự việc giống như ngày thường được.
“Chỉ cần ông đưa tôi về thành phố Dạ Lan tôi sẽ không quên ơn ông.” Sầm Cảnh Đình nói. Về Dạ Lan anh mới đủ lực lượng để đi tìm cô, anh biết chỉ dựa vào bản thân thì hoàn toàn không thể. Mà lúc này muốn rời khỏi anh cũng chỉ có thể dựa vào người ở đây.
Ông cụ có vẻ trầm tư đột nhiên hỏi: “Chàng trai, cậu có muốn một đôi mắt sáng hay không?”
Nghe vậy Sầm Cảnh Đình hơi chấn động, không hiểu cho lắm vội hỏi: “Ý ông là gì?”. Truyện Bách Hợp
“Tôi đã xem đôi mắt của cậu muốn thay mắt phù hợp vô cùng khó, nhưng vừa vặn tôi có một đôi mắt rất hợp với cậu, chỉ cần cậu muốn tôi sẽ trao nó cho cậu.” Ông cụ từ tốn nói.
Không ai không muốn có một đôi mắt sáng lạn khỏe mạnh, có điều Sầm Cảnh Đình ở trên thương trường nhiều năm cũng biết không có cuộc mua bán nào là cho không, tất cả đều có cái giá của nó.
Anh nghiêm túc hỏi: “Ông có điều kiện gì?”
“Chàng trai trẻ, cậu quả là người thông minh hơn tôi tưởng, có điều tôi cũng không phải người lợi dụng kẻ gặp khó, ông lão này đã gần đất xa trời, nguyện vọng suy nhất là đứa cháu gái của ta có thể sống bình an đến cuối đời, chí ít không phải vùi chôn tuổi đời ở đây, ta thấy con bé khá là thích cậu cho nên…” Ông cụ nói tới đây thì dừng lại, dường như do dự điều gì đó.
Sầm Cảnh Đình càng nghe sắc mặt hơi tối lại nhưng vẫn chờ ông nói xong.
Thành phố Dạ Lan.
Từ ngày Sầm Gia đổi chủ đến nay đã hơn năm tháng, ông Sầm chưa từng xuất hiện ở công ty mà nhà họ Sầm cũng canh chừng nghiêm ngặt không để bất cứ ai tiếp cận. Lúc này Sầm Gia dưới sự quản lý của Minh Tường không phát triển đi lên mà theo đà đi xuống. Ngược lại tập đoàn Minh Tường lại một lần nữa phất lên, Minh Tường một lúc quản lý hai công ty, ông ta lấy toàn bộ tài nguyên của Sầm Gia đắp cho công ty mình.
Ban giám đốc lại không một ai biết việc làm của ông ta trừ giám đốc Son, người thân cận bên chủ tịch Sầm và giám đốc Hoài, người phụ trách bên sản xuất.
Từ những số liệu thất thoát trong các các bản báo cáo tháng ông cũng nắm được vấn đề. Mà một mình ông lại không thể chống lại Minh Tường nên tạm thời chỉ có thể lưu lại số liệu này.
Lúc này hai vị giám đốc cốt cán của Sầm Gia có cuộc gặp mặt riêng tại một nhà hàng kín đáo. Ông Son mang theo tâm trạng tội lỗi nói: “Anh Hoài, nhà họ Sầm xảy ra cơ sự này chúng ta sợ là không thể ngồi vững cái chức giám đốc, anh có tính toàn gì không?”
“Tôi vốn dĩ cũng như ông, ban đầu chỉ theo chủ tịch, hiện tại bên ngoài đều đồn Sầm Gia gặp đại nạn sắp suy tàn đến nơi, cũng có không ít người thừa nước đục thả câu.” Giám đốc Hoài thở dài nói.
Ông Son chau mày cũng một bộ dạng não nề: “Nhà họ Sầm chỉ còn mỗi Nhiên thiếu là có thể lật lại cục diện này, thế nhưng tôi dò la tin tức mấy tháng rồi cũng không có tin tức của cậu ấy.”
“Có cách nào gặp chủ tịch không?” Ông Hoài đột nhiên hỏi, ông cũng là gắn bó với Sầm Gia đã lâu cũng bỏ ra không ít tâm huyết cho nơi này nên cũng khó nhìn nó sụp đổ.
Ông Son lắc đầu, không ai biết Minh Tường đang làm chủ Sầm Gia khó ai có thể bước chân vào.
Hai nhìn nhau chẳng thể làm gì, lúc này lại có một giọng nói vang lên: “Hai vị giám đốc, làm phiền một chút.”
Bọn họ đặt phòng riêng nói chuyện đột nhiên lại có người xuất hiện không khỏi kinh sợ. Lúc nhìn đến người đàn ông ở cửa bọn họ lại càng thêm kinh ngạc.
“Phong, Phong thiếu gia.”
Sầm Thanh Phong mặc trên người bộ vest trắng lịch thiệp đi vào cùng hai vệ sĩ, trong đó một người là Khải Nam.
Sự xuất hiện của hắn đã khiến người ta từ kinh sợ cho đến nghi hoặc. Ông Son đột nhiên lên tiếng: “Phong thiếu, sao cậu lại biết chúng tôi ở đây, còn nữa không phải nhà họ Sầm đã…”
“Tôi biết ông muốn nói gì, thứ lỗi cho sự đường đột này của tôi, nay nhà họ Sầm gặp nạn tôi mong hai vị có thể giúp sức.” Sầm Thanh Phong ngắt lời của ông ta lại ngồi xuống đối diện hai người, Khải Nam cùng vệ sĩ còn lại đứng hai bên.
Ông Hoài nhìn hắn nghi hoặc: “Ý cậu là thế nào có thể nói rõ ra không?”
“Các vị cũng biết tôi chỉ là một bác sĩ, mấy chuyện kinh doanh tôi hoàn toàn không rành. Tôi đến gặp các vị là do ông nội tôi ủy thác.” Sầm Thanh Phong nói.
Hai người nghe vậy lóe mắt hỏi: “Chủ tịch hiện tại thế nào?”
“Tình hình của ông tôi không tiện nói, các vị chỉ cần giúp tôi một tay là được, tôi sẽ vào công ty với chức danh giám đốc điều hành.”
Sầm Thanh Phong nói ra điều này khiến cả hai cùng kinh nghi, không hiểu hắn vào bằng cách nào, ông Son không nhịn được tò mò hỏi: “Cậu không có cổ phần trong tay làm sao có thể…”
“Tôi đang giữ 15% cổ phần, chừng này đã đủ cho chức chủ tịch chưa?” Sầm Thanh Phong điềm nhiên nói.
“Cậu, làm sao có thể, lẽ nào chủ tịch…”
“Không phải ông nội tôi, là cổ phần chuyển nhượng từ em họ tôi Sầm Hạo Nhiên.” Sầm Thanh Phong chậm rãi giải thích.
Ông Hoài kích động hỏi: “Nhiên thiếu đã quay lại rồi sao? Tại sao cậu ấy không đích thân ra mặt.”
“Em họ tôi hiện tại không tiện ra mặt nên tôi chỉ có thể thay cho toàn bộ người nhà họ Sầm lật lại tình thế hiện tại. Tôi biết năng lực của mình không đủ chỉ có thể nhờ đến hai vị.” Sầm Thanh Phong nhìn hai người nói.
Ông Son cảm thấy tình hình hiện tại khó lòng xoay chuyển, chỉ đành theo Sầm Thanh Phong nên nói: “Được, tôi sẽ trợ giúp cho cậu.”
Thấy ông bạn không do dự đồng ý ông Hoài cũng bảo: “Chuyện đến nước này thì đến đâu hay đến đó.”
Nhà họ Sầm.
Bà Nhung cùng ông Tường ăn cơm ở biệt thự phía đông xong lại nói chuyện với nhau trong phòng khách. Bà ta vẫn còn lo về mấy chứng cứ mà Phong Đại nói nên mấy tháng nay dù làm chủ Sầm Gia cũng thấp thỏm không yên.
“Anh nói xem chứng cứ mà bọn chúng nói là cái gì, những lần em với anh ra tay đều thu xếp ổn thỏa sao lại để chúng thu thập được chứng cứ chứ?”
Thấy bà Nhung không ngừng lo lắng Minh Tường nói: “Em yên tâm, nếu bọn chúng có chứng cứ đã không trốn tránh chúng ta, hơn nữa ông già còn nằm trong tay chúng ta, bọn chúng không dám manh động đâu.”
“Mặc dù vậy nhưng em vẫn bất an, hay chúng ta xuống tay từ ông già đe dọa bọn chúng?” Bà Nhung hỏi ý kiến.
“Cũng là một cách hay, nhưng phải xem bọn chúng có thực sự cầm chứng cứ hay không. Trước tiên em cứ dụ bọn chúng ra sau đó anh sẽ nghĩ cách diệt trừ toàn bộ.” Minh Tường cầm ly champagne nở nụ cười tính toán.
Lúc này Sầm Cảnh Đông từ trên lầu bước xuống đi đến chỗ hai người nói: “Mẹ, con muốn gặp ông.”
Nghe lời này bà Nhung đanh mặt: “Mẹ nói gì con quên rồi sao? Cảnh Đông, đừng có anh con làm mẹ phiền lòng nữa.”
Sầm Cảnh Đông mím môi không nhịn được hét lên: “Mẹ không xứng đáng là mẹ con.”
“Con nói cái gì?” Bà Nhung nghe lời này như chết lặng vài giây, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt con trai gằn giọng: “Con lặp lại lần nữa cho mẹ nghe xem nào.”
“Con nói mẹ không xứng đáng làm mẹ của con và anh.” Sầm Cảnh Đông không ngại lặp lại lần nữa.
“Bốp.” Cậu vừa dứt lời một cái tát rơi xuống mặt.
“Sầm Cảnh Đông, sao mẹ lại sinh ra con cơ chứ, uổng công mẹ yêu thương con, bây giờ ngay cả con cũng như đám người kia phản mẹ sao?” Bà Nhung vô cùng giận dữ.