Sầm Tuệ Nhi cũng biết sự tình đang bất lợi với bọn họ, cuối cùng cô thở ra một hơi nói: “Được, Thanh Phong, anh cùng mẹ và chị dâu đi đi.”
“Tuệ Nhi, em…” Sầm Thanh Phong muốn nói gì thì Sầm Tuệ Nhi ngắt lời: “Em sẽ ở cùng ông nội chăm sóc cho ông, chí ít cũng phải có một người ở bên cạnh ông chứ, anh nói đúng không?”
Sầm Thanh Phong lại nói: “Vậy thì để anh, anh là bác sĩ ở bên ông sẽ tốt hơn.”
“Không, Thanh Phong, anh phải rời đi, em còn cần anh giúp em một việc.” Sầm Tuệ Nhi bất chợt nói nhỏ vào tai Sầm Thanh Phong điều gì đó.
Hắn nghe xong có chút kinh ngạc lại trầm trọng nói: “Anh biết rồi! Anh sẽ làm như em nói.”
Khải Nam thấy bọn họ quyết định xong lại nhìn Sầm Tuệ Nhi nhíu mày nói: “Cô không đi thật sao?”
“Ừ, Khải Nam, nhờ anh bảo vệ cho người nhà tôi được không?” Sầm Tuệ Nhi tha thiết nhìn người đàn ông trước mặt, từ bảy năm trước cô chưa từng nhìn thẳng vào người này, đây coi như là lần đầu tiên.
Khải Nam nghe vậy rũ mắt: “Tôi biết rồi, nhị phu nhân, Phong thiếu gia, chúng ta đi thôi.”
“Đi, các vị muốn đi đâu?” Khải Nam vừa dứt lời một giọng nói vang lên.
Đám người cùng nhìn ra cửa, Minh Tường xuất hiện cùng hơn chục vệ sĩ của mình, người nào cũng cầm trên tay một khẩu súng lục vững chắc.
Từ lúc vào đây Khải Nam đã biết hành tung của mình đã bị lộ, hắn chỉ có thể tùy cơ ứng biến xông thẳng vào đây mà thôi, không ngờ Minh Tường đến nhanh như vậy.
Sầm Tuệ Nhi nhìn ông ta lạnh giọng nói: “Minh Tường, thả người nhà tôi đi, tôi sẽ ở lại.”
“Hửm, Tuệ Nhi tiểu thư nghe không hiểu ý tôi sao? Ban đầu tôi đã nói rồi ai cũng không thể rời đi. Không ngờ mấy con chó của Đình thiếu lại trung thành như vậy, còn có thể lẻn vào cứu người. Có điều, các người đã dính bẫy rồi, hôm nay một người cũng sẽ không chạy thoát.” Minh Tường nhìn những con mồi ở trong lồng cười khẩy.
Khải Nam nhìn tình cảnh trước mắt biết mình khó có thể đưa tất cả mọi người ra ngoài nhưng vẫn nói: “Minh Tường, ông quá đắc ý rồi.”
“Ồ, vậy sao? Vậy tôi xem con chó nhà cậu làm thế nào thoát khỏi vòng vây này.” Dứt lời ông ta lại ra lệnh đám người: “Kẻ nào manh động xử bắn tại chỗ.”
“Minh Tường, ông dám giết người sao?” Sầm Tuệ Nhi không nhịn được lạnh lẽo nói.
Minh Tường cười nhẹ: “Xem ra Tuệ Nhị tiểu thư còn chưa hiểu tôi rồi.”
Hắn vừa nói xong thì rút cây súng bên hông chĩa thẳng vào đám người sau đó không kiêng nể gì bóp cò.
“Đoàng.” Tiếng súng vang lên giữa căn phòng, viên đạn xuyên qua mang tai Sầm Tuệ Nhi trúng ngay bình trà trên bàn khiến nó vỡ thành trăm mảnh.
Ngay sau đó tiếng hét hoảng sợ của bà Lê vang lên: “A.”
Thu Phương cũng theo bản năng nép vào bên cạnh Sầm Thanh Phong, hắn ôm chặt vợ mình trong lòng lạnh mắt nhìn Minh Tường.
“Ông không sợ pháp luật sao?”
“Pháp luật à? Cậu đang tính nói điều gì, trong khi cậu nói ra hai từ này thì bọn họ còn không biết ở đây đang diễn ra chuyện gì đâu. Dù có biết thì đã sao? Bọn họ có chứng cứ bắt người sao?” Minh Tường dường như vừa tự tin vừa đắc ý.
Sầm Thanh Phong nghiến răng, biết mình không thể nào dùng pháp luật dọa người. Trong giây phút này hắn cảm thấy mình thật vô dụng, không thể làm gì để bảo vệ người thân.
Khải Nam thấy tình cảnh này rơi vào trầm tư, dường như đang nghĩ làm thế nào mới có thể đưa được người nhà họ Sầm rời đi.
Đúng lúc này bên ngoài có một tên vệ sĩ chạy vào báo cáo: “Ông chủ, không hay rồi, biệt thự phía đông không hiểu sao có rất nhiều rắn, chúng tôi, chúng tôi không thể kiểm soát được, nhiều người đã dùng súng tiêu diệt chúng nhưng không diệt hết được.”
“Cái gì? Rắn ở đâu ra?” Minh Tường nghe điều này nhíu mày hỏi.
“Tôi, tôi không biết, phu nhân đang xử lý đám người kia thì đột nhiên xuất hiện bầy rắn, chúng tôi, chúng tôi không rõ từ đâu tới.” Vệ sĩ kia nôn nóng bảo, trên người mồ hôi nhễ nhại, dường như là chạy thục mạng đến đây.
Minh Tường còn chưa kịp hỏi thêm thì một người nữa chạy vào báo: “Ông chủ, ông chủ, bên ngoài, bên ngoài có cảnh sát, họ nói có người báo cáo nghe thấy tiếng súng phát ra từ biệt thự nên đã trình báo.”
“Khốn kiếp, chúng mày đang làm cái gì, mau đi nói bọn kia cất hết súng vào cho tao.” Minh Tường xanh mặt nói, lại nhìn đám người ở đây một cái.
“Hôm nay coi như các người may mắn, có điều tương lai còn chưa chắc. Minh Tường tôi không cần giữ các người ở lại làm gì nên sống chết của các người cũng không quan trọng với tôi.” Ông ta nói xong câu này thì rời đi, nói thế nào cũng phải đối phó với cảnh sát trước.
Sầm Tuệ Nhi nhìn đám người rời đi thở phào một hơi: “Xem ra hắn còn biết sợ cảnh sát, Khải Nam, là anh làm sao?”
“Có lẽ là anh Phong.” Khải Nam đoán đại khái, bởi vì trong kế hoạch không có sự xuất hiện của lực lượng cảnh sát.
Bên này Phong Đại vốn dĩ đã định rút lui nhưng sự tình lại có chuyển biến, giữa đường xuất hiện hai cô gái cùng bầy rắn khiến hắn thuận thế cướp được tiểu thiếu gia trên tay bà Nhung, thuận lợi rời đi.
Mà hai người hầu này không ai khác chính là hầu gái bên cạnh Dương Ái Vân, thời gian qua cô cho bọn họ nhiều thứ lại đối xử không tệ nên ai cũng mang ơn, lúc cấp bách đã ra tay giúp Phong Đại, đồng thời ngỏ ý muốn đi theo.
Dẫu sao Dương Ái Vân không còn ở đây bọn họ không muốn ở lại nữa. Phong Đại tất nhiên không từ chối, hắn cho hai nữ hầu theo cũng mang luôn bà vú. Đứa bé còn nhỏ một đám đàn ông trong Bạch Long lại không có kinh nghiệm chăm trẻ, cho nên cần phải có một bà vú chăm sóc.
Trong một buổi tối nhà họ Sầm náo động cả lên, Lý Tuấn Phong mang theo đội cảnh sát vào kiểm tra, tất nhiên bọn họ chỉ giết gà dọa khỉ là chính, Lý Tuấn Phong sớm nắm bắt được tình hình nên mang người tới ứng cứu.
Bên trong Minh Tường đã sớm sắp xếp mọi thứ ổn thỏa hắn cũng không tra được cái gì bất thường, chỉ có biệt thự phía Đông còn náo loạn bởi đám rắn mà thôi.
Hắn cũng không tra đến chỗ này, kiểm tra sơ bộ, kéo dài thời gian cho đám người Phong Đại, Khải Nam rồi rời đi.
Bọn họ thành công đưa đứa bé cùng ba người trong nhà họ Sầm thoát ra ngoài, tạm thời về lại Bạch Long nghĩ cách đối phó.
……………
Giữa một cánh đồng muôn vàn loài hoa bao la bát ngát, có một cô gái nằm bất động trên thảm cỏ, xung quanh không một bóng người chỉ có tiếng gió vi vu, cách cô mười bước chân là một bờ hồ xanh biếc có đàn thiên nga bơi qua bơi lại, bọn chúng bất giác đập cánh bay lên lượn vòng quanh cô gái tạo thành một vòng cung. Lại có hai con đậu ở hai bên cánh tay cô gái, phẩy phẩy đôi cánh một cái.
Lúc này đám thiên nga ở phía trên cùng hạ xuống phủ phục quanh người cô. Phía xa hai bóng người thấp thoáng đi tới, người đi đầu mặc chiếc áo dài màu trắng búi tóc cao phía sau, trên tay còn cầm theo một lư hương đi tới, bên cạnh có một đứa bé tầm 7, 8 tuổi đi theo, trên tay nó cũng cầm theo một lư hương nhỏ.
Hai người đi đến chỗ cô gái thì đàn thiên nga lại vỗ cánh bay lên trở về vị trí của nó. Người phụ nữ nhìn cô gái nằm trên thảm cỏ thở dài một tiếng: “Chung quy ta vẫn đến muộn một bước.”
“Sư phụ.” Đứa bé ngước mắt lên nhìn bà, có vẻ không hiểu cho lắm.
Người phụ nữ lại bảo: “Đưa người đi thôi.”