Trong phòng cấp cứu chỉ có một chiếc băng ca, cô gái nằm bất động trên giường xung quanh đầy rẫy các thiết bị y tế chuyên dụng.
Người đàn ông mặc đồ bảo hộ đi đến bên giường bệnh lặng lẽ nhìn cô gái, khi nhìn thấy người trái tim càng thêm thắt lại. Lúc này ánh mắt của cô mở ra đối diện với ánh mắt người đàn ông, miệng khó khăn nói: “Là anh… Anh… Tới rồi.”
Sầm Hạo Nhiên không biết cảm xúc của mình lúc này là gì, hắn chỉ cảm thấy vô cùng khó thở, lại không nói được lời nào. Bỗng nhiên bàn tay của cô đưa lên như muốn với cái gì đó. Sầm Hạo Nhiên theo bản năng nắm lấy bàn tay ấy.
“Cuối cùng cũng có thể… Chạm vào anh.” Liễu Khánh An khó nhọc nói.
Sầm Hạo Nhiên nắm chặt tay cô, chỉ có thể khàn giọng hỏi: “Tại sao lại đuổi theo tên cướp?”
Chỉ là một chiếc điện thoại mà thôi, mất rồi có thể mua mới tại sao lại phải chạy theo làm gì?
Liễu Khánh An lại gượng cười nói: “Đó là chiếc điện thoại mà anh đã… Tặng em… Em không thể… Để mất.”
Nằm mơ Sầm Hạo Nhiên không nghĩ nguyên nhân cô liều mạng lại là cái này, hắn có chút lặng thinh lại nghe cô nói: “Đây là món quà đầu tiên và có lẽ cũng là món quà…. Duy nhất, em đã mất anh rồi nếu làm mất nó sẽ không còn gì nữa. Sau này cũng sẽ không được nhận bất cứ món quà nào, chỉ…. Chỉ có chiếc điện thoại này thôi. Thế nên… Thế nên không thể làm mất được.”
Liễu Khánh An lấy hết hơi sức để nói ra lời này, cô đã nhủ lòng mình sẽ quên đi Sầm Hạo Nhiên nhưng lúc chiếc điện thoại bị lấy đi cô nhận ra một điều mình không thể nào quên được, chỉ còn chiếc điện thoại là vật kỷ niệm duy nhất. Nếu từ giờ cô không thể nhìn thấy người nữa thì chí ít cũng hãy để cô nhìn vật nhớ người. Cô không thể nào rũ bỏ tất cả mọi liên can về Sầm Hạo Nhiên được.
Cứ cho cô là kẻ si tình ngu ngốc đi, nhưng mối tình đầu của cô không thể biến mất như thế được.
Liễu Khánh nghĩ như vậy nên mới liều mình đuổi theo tên cướp, cô không muốn mất đi tất cả.
Từng câu từng chữ mà cô nói như búa tạ đấm vào ngực Sầm Hạo Nhiên, hắn không nghĩ cô lại ngốc nghếch như vậy, vì muốn giữ lại chiếc điện thoại mà hắn đã mua mà ngay cả mạng sống cũng không cần.
“Em yêu tôi đến vậy sao?” Mãi Sầm Hạo Nhiên mới nói được một câu.
Liễu Khánh An gật đầu nước mắt cũng rơi xuống: “Phải, Sầm Hạo Nhiên, em yêu anh, yêu đến hèn mọn… Yêu không lối thoát, là anh… Là anh trêu chọc em trước không phải sao? Anh đã làm cho em yêu anh nhưng sau cùng nó lại như một trò đùa. Cay đắng lẫn ngọt ngào em đều đã nếm đủ.”
“Liễu Khánh An, sao lại… Ngốc như vậy?” Sầm Hạo Nhiên lòng đau như cắt, lần đầu tiên lo sợ một điều gì đó.
Liễu Khánh An nhìn hắn, cô cũng không biết sao mình lại ngốc nghếch như vậy, chỉ biết hiện tại khó lòng buông bỏ, giây phút cuối cùng chỉ muốn gặp mặt một lần.
“Hạo Nhiên, anh có thể… Có thể hôn em không? Coi như… Coi như lời chào cuối cùng.” Liễu Khánh An tha thiết nói, trong giọng không kìm được sự khao khát.
Triệu Thiên Long đã nói cho cô biết về tình trạng của mình, khả năng cô có thể sống sót không cao, cho nên cô không muốn để lại hối tiếc. Chí ít lần cuối cùng hãy cho cô được gần gũi người mình yêu.
Sầm Hạo Nhiên nghe yêu cầu của cô trái tim bất giác thắt lại, khàn giọng nói ra hai chữ: “Không thể.”
Nghe vậy Liễu Khánh An chìm vào thất vọng, nước mắt như muốn rơi xuống, Sầm Hạo Nhiên không nhịn được đưa ngón tay đến chạm nhẹ khóe mắt cô, một giọt nước mặt nóng bỏng thấm đẫm da thịt hắn.
Sầm Hạo Nhiên lại bảo: “Khóc gì chứ, tôi còn chưa nói không hôn em.”
Liễu Khánh An giật giật mí mắt nhìn hắn, trong đôi mắt long lanh hiện lên một tia chờ mong.
Ánh mắt này của cô khiến Sầm Hạo Nhiên càng thêm đau lòng, không thể cưỡng lại được nói: “Phẫu thuật xong tôi sẽ hôn em, em muốn bao nhiêu cũng được.”
“Không… Em sợ không bao giờ có thể tỉnh lại nữa.” Liễu Khánh An nghẹn khuất nói, chính vì thế cô mới hẹn mòn xin một nụ hôn từ hắn.
Sầm Hạo Nhiên hoàn toàn không thích nghe điều này một chút nào, hắn có chút lạnh lùng nói: “Chính vì vậy em nhất định phải tỉnh dậy, phải sống sót.”
“Đến lúc đó mỗi ngày tôi sẽ tặng em một món quà, sẽ hôn em đến khi em thỏa mãn thì thôi, em muốn gì cũng được chỉ cần em mở mắt ra tôi sẽ cho em tất cả.” Âm điệu của hắn phút chốc lạc đi vài phần.
Liễu Khánh An nghẹn giọng hỏi: “Sầm Hạo Nhiên, anh bố thí cho em sao?”
“Không phải bố thí.”
“Vậy thì là gì chứ? Anh nói không yêu em, cần gì phải làm như vậy.” Trái tim của Liễu Khánh An như muốn bùng nổ, cô biết mình đang mong mỏi một câu trả lời chân thành.
“Khánh An, tôi…” Sầm Hạo Nhiên muốn nói nhưng lại không thể nói.
Hắn nhìn cô, ánh mắt hiện rõ vẻ khổ sở, lại không nhịn được hôn lên trán cô nói: “Liễu Khánh An, những gì tôi làm cho em có thể là dư thừa nhưng tôi mong em hãy sống sót, được không?”
Nước mắt của Liễu Khánh An không nhịn được nữa rơi xuống, cô có thể sống sao? Nếu có thể cô cũng không muốn chờ mong thế này. Tại sao đến khi sắp chết rồi cô cũng không thể nghe được một lời thật lòng từ hắn chứ?
Bên ngoài đám người ngồi một hàng trên ghế chờ đợi, Dương Ái Vân tựa vào lòng Sầm Cảnh Đình một lúc cũng bình ổn tâm trạng, lúc này mới ngồi thẳng dậy hỏi người bên cạnh: “Tại sao lại là Sầm Hạo Nhiên?”
Đáng lẽ ra Khánh An không biết người này đến mới đúng, muốn gặp cũng phải gặp cha mẹ cô ấy hoặc cô.
Triệu Thiên Long không quá bỡ ngỡ với câu hỏi của cô trả lời: “Cô ấy bảo tôi rằng rất muốn gặp một người nhưng có lẽ đời này không thể gặp nữa, tôi đoán được cô ấy muốn gặp ai.”
“Thì ra là vậy, không ngờ bác sĩ Long cũng là một người tinh tế.” Dương Ái Vân thở dài, cô ngốc này đến cuối cùng cũng không thể dứt khỏi Sầm Hạo Nhiên.
Cô lại hỏi: “Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”
“Như tôi đã nói 5:5, vẫn phải xem số mệnh của cô ấy.” Triệu Thiên Long bình tĩnh đáp, là bác sĩ dù tình trạng bệnh nhân có tệ đến mức nào anh cũng phải nói đúng sự thật cho bệnh nhân cùng người nhà chuẩn bị tâm lý.
Dương Ái Vân trong lòng càng thêm nặng nề hết, mặc dù kết quả cuối cùng sẽ không chết nhưng nếu phải biến thành người thực vật thì không khác nào đã chết.
Lúc này cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Sầm Hạo Nhiên bước ra bên ngoài, đám người nhìn hắn nhưng không ai nói gì.
Bà Mai không khỏi hỏi: “Bác sĩ, tôi có thể gặp con gái một lần không?”
Triệu Thiên Long lắc đầu: “Xin lỗi, phòng phẫu thuật không ai được phép vào, một người đã là phá lệ rồi.”
Bà Mai nghe vậy òa khóc nức nở, đám người một lần nữa chờ đợi trong lo lắng.
Triệu Thiên Long cùng các bác sĩ khác bước vào phòng phẫu thuật một lần nữa, đây là ca phẫu thuật quyết định sống chết của Liễu Khánh An, nếu không thể cô coi như chôn vùi tuổi xuân ở đây.
Sầm Hạo Nhiên không muốn ngồi trên ghế đợi mà đi đến hành lang bên kia châm điếu thuốc lên hút, cả người quạnh quẽ lạnh lẽo.
Thời gian cứ thế trôi qua trong hãi hùng, hắn cũng không biết mình hút bao nhiêu điếu rồi, lại có một người đi đến nói nhỏ bên tai hắn cái gì đó rồi đưa cho hắn đồ vật trên tay, đó chính là chiếc điện thoại mà Liễu Khánh An đã bị cướp, nó vẫn còn nguyên vẹn không có việc gì, chỉ có người là...
Sầm Hạo Nhiên trầm lặng vài giây lạnh lùng nói: “Xử lý đi.”
“Vâng.” Người kia lập tức rời đi.
Sầm Hạo Nhiên nắm chắc chiếc điện thoại trong tay, cả cơ thể như có khối đá đè ép, khó có thể hít thở.
Không biết qua bao lâu tiết trời càng lúc càng lạnh dần đi, Sầm Cảnh Đình lo lắng cho Dương Ái Vân lại lần nữa nói: “Em ngủ chút đi, không thể thức mãi như này được.”
Nếu bình thường thì anh sẽ không nói nhưng cô đang mang thai, giấc ngủ khá quan trọng.
Dương Ái Vân lắc đầu: “Em không ngủ nổi.”
Sầm Cảnh Đình chỉ biết thở dài ôm cô chặt hơn, vừa vặn đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, cánh cửa từ từ được mở ra.
Mấy người ở đây đồng loạt đứng dậy nhìn Triệu Thiên Long cùng nhóm bác sĩ phía sau.
Triệu Thiên Long biết bọn họ đang chờ kết quả gì nhưng hắn lại chỉ nói được một câu: “Cô ấy không thể tỉnh nữa.”
“Cái gì? Không, An, Khánh An, con tôi.” Bà Mai nghe lời này xỉu ngay tại chỗ.
Dương Ái Vân cũng không thể đứng vững xụi lơ trong lòng Sầm Cảnh Đình. Kết quả này quả thật không ai mong muốn.
Ở phía xa Sầm Hạo Nhiên nghe được kết quả này trái tim chết lặng mấy giây, xung quanh âm u, mịt mùng, sự lạnh giá bao trùm lấy toàn bộ hàng lang.
Trong lúc đám người chìm đắm trong đau khổ, tuyệt vọng hắn lại lên tiếng: “Hãy giao cô ấy cho tôi.”