Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 147: “Làm những gì em muốn, anh sẽ là hậu thuẫn cho em”



Biệt thự ngoại ô.

Mấy ngày nay bà Nhung liên tục bức bối trong người cho nên đã tìm đến chỗ người thương tâm sự hàn huyên, phòng tránh tai mắt của ông Sầm bà ta đã cho người cải trang mình giả bệnh nằm trong phòng.

Sự việc lần này cứ ngỡ đâu sẽ gỡ được cái gai trong mắt nhưng mọi chuyện lại bất thành, bà ta không nhịn được làm nũng với người bên cạnh: “Anh phải tìm cách giúp em trừng trị con bé đó, nó càng lúc càng phách lối làm em vô cùng tức giận, chưa kể thằng con trai kia của em lại một mực mê luyến nó, em nói gì cũng nghe nữa rồi.”

Người đàn ông vừa hút thuốc vừa nghe người phụ nữ lải nhải, hừ nhẹ một tiếng trong lỗ mũi: “Chuyện này có gì đâu mà khó, nhưng quan trọng em phải lấy được số cổ phần kia, như vậy mới có thể đưa Cảnh Đông vào Sầm Gia được.”

“Em biết vậy nhưng chúng ta đã làm mọi cách con bé đó vẫn không chịu nôn 5% đó ra, em biết phải làm sao, mẹ nó đã mất em không còn tìm ra được cái thóp nào của nó nữa.” Càng nói bà Nhung càng thêm phẫn uất trong lòng.

Mặc dù chỉ có 5% nhưng đây là tập đoàn Sầm Gia, nên nó vô cùng quý giá, không khác nào 50% cổ phần của tập đoàn thông thường, nếu lấy được coi như cũng là bước ngoặt để con trai bà ta bước chân vào Sầm Gia. Nhưng cố tình năm lần bảy lượt bà ta đặt bẫy Dương Ái Vân lại không thành công lấy được.

Người đàn ông liếc nhìn bà ta một cái như có như không bảo: “Không phải còn đứa con trai của em sao?”

Bà Nhung đang rối rắm nên không hiểu: “Ý anh là sao?”

“Để thằng con trai em làm môi câu mọi chuyện sẽ dễ giải quyết thôi.” Ông ta nói từng câu từng chữ, ánh mắt lóe lên ánh sáng.

Nghe vậy bà Nhung như đã hiểu ra, phải rồi, Dương Ái Vân luôn thể hiện sự yêu thích với Cảnh Đình, bà ta cũng muốn xem tình yêu này đến đâu.

“Nhưng mà làm cách nào?”

“Thiếu gì cách, em có thể làm thế này.” Người đàn ông nói nhỏ vào tai bà Nhung vài câu.

Nghe được những điều bên tai bà ta trợn mắt: “Như vậy có ổn không? Liệu thằng bé có…”

“Em sợ tổn hại đến con trai em sao?” Dường như bắt được suy nghĩ của bà Nhung người đàn ông cố tình hỏi.

Bà ta lắc đầu: “Không hẳn, nhưng dù sao nó cũng là con em, mặc dù em không thích nó nhưng cũng không đến nổi…”

“Chậc, nó là con trai của Sầm Thiện Nhân, em quên những chuyện lúc trước ông ta làm với em rồi sao?” Trong lúc này ông ta lại nhắc đến cái tên mà bà Nhung hận nhất.

Vừa nghe đôi mắt bà ta lóe lên tia hận thù sâu đậm, đúng vậy, cha làm con chịu bà ta việc gì phải thương xót cho đứa con trai này.

Nghĩ vậy bà Nhung quyết tâm nói: “Được, làm theo ý anh đi.”

“Tốt lắm, baby, lần này em sẽ được như ý nguyện.” Người đàn ông coi như hài lòng.

………

Sáng sớm Liễu Khánh An đã gọi điện cho Dương Ái Vân, lúc này cô và Sầm Cảnh Đình mới từ phòng tắm đi ra, để tiện nói chuyện cô đi ra ban công. Từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh xứ sở sương mù, không khí có chút tươi mát khiến tâm tình người ngắm cảnh cũng thoải mái hơn.

Khi nghe máy giọng nói của cô không giấu được sự vui vẻ: “Khánh An à, gọi tớ có gì sao?”

“Còn gì nữa, cảnh tượng hôm qua rất đặc sắc à nha, không ngờ Sầm đại thiếu gia lại có thể làm đến mức này, cậu có biết cảnh tượng đó đã thu hút rất nhiều người không, hiện tại cũng trăm triệu like rồi, comment cũng bùng nổ luôn rồi đây này.” Bên kia tiếng kích động của Liễu Khánh An không ngừng vang lên.

Nghe xong cô hơi hoang mang: “Cảnh tượng gì?”

“Haix, bạn của tôi ơi, cảnh tượng Sầm đại thiếu gia vừa đàn vừa hát hỏi cưới cậu đang rầm rộ trên mạng kìa, đã vậy người đăng lên còn là anh ta nữa chứ, bất ngờ ghê không? Tài khoản facebook của anh ta vốn đã khóa cả năm trời nay lại được mở ra, đã vậy còn đăng ngay video này, dân chúng lập tức xốn xao, sau đó còn có vài tài khoản cũng quay lại cảnh tượng này đăng lên tiktok, bây giờ cả mạng xã hội đều bùng nổ chuyện của cậu và Sầm đại thiếu gia, báo chí cũng đăng tin liên tục.” Liễu Khánh An càng nói càng thêm hưng phấn, không tài nào dừng được.

Dương Khánh Vân không biết còn có chuyện này, từ hôm qua đến nay cô cùng Sầm Cảnh Đình thân thiết với nhau cũng chưa cầm điện thoại lấy một lần, cô cũng nôn nao muốn xem nhưng Liễu Khánh An bên kia vẫn còn chưa hết chuyện.

“Phải rồi, cậu biết không, đám báo chí bôi nhọ thanh danh của cậu trên mạng cũng đã bị xóa sổ khỏi giới truyền thông rồi, thậm chí có vài người còn bị đưa lên đồn. Bà Tuyết cũng sắp bị xét xử đến nơi rồi, Ái Vân, cậu đỉnh thật đấy, trong vòng một đêm lại xử lý gọn gàng sạch sẽ như vậy, tối qua tớ cũng đã có một bài livestream cho cậu rồi, bây giờ mọi người lại quay sang căm phẫn bà Tuyết, còn có Lâm Vĩnh An nữa, hắn ta suy sụp hoàn toàn, nghe đâu chủ tịch Lâm đã cắt chức hắn đuổi về Canada rồi.”

Giọng điệu của Liễu Khánh An vô cùng hả hê, giống như bản thân vừa được trút giận vậy. Dương Ái Vân nghe những điều này cũng không có gì quá bất ngờ, lại bảo: “Thực ra người xử lý những chuyện này đều là Cảnh Đình, tớ chỉ vạch trần bà Tuyết mà thôi.”

Những công chuyện còn lại đều là anh âm thầm xử lý gọn gàng sạch sẽ, Dương Ái Vân vừa nói ánh mắt lại nhìn người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ lặng lẽ uống cà phê.

Anh đã thay một bộ đồ thoải mái, vẫn là áo thun dài tay và quần tây đen, vắt chéo chân ngồi trên một chiếc ghế màu trắng như quý tộc hoàng kim, trên tay là một tách cà phê nóng, ánh mắt vô định, biểu cảm ôn hòa, nhã nhặn không kém phần quý khí. Bộ dáng này của anh không khỏi mê mẩn ánh mắt Dương Ái Vân. Cô thầm nghĩ chỉ mới sáng sớm thôi người đàn ông này đã bắt đầu quyến rũ người khác rồi.

Lại nói Liễu Khánh An bên này nghe cô nói chậc lưỡi: “Năng lực của Sầm đại thiếu gia không tệ chút nào, không hổ danh từng là bá vương nơi thương trường, lúc trước tớ còn cảm thấy lo lắng cho cậu, bây giờ coi như yên tâm rồi, ngược lại có chút ngưỡng mộ, không biết đến bao giờ mới gặp được định mệnh của đời mình nữa.”

“Sẽ sớm thôi, cậu là cô gái tốt chắc chắn sẽ gặp được tài tử tuấn lãng.” Dương Ái Vân cười nói, thâm tâm cũng muốn cô bạn thân duy nhất của mình hạnh phúc.

Liễu Khánh An lại buồn rầu: “Chẳng mong có thể gặp được tài tử tuấn lãng, chỉ mong gặp được người có thể hiểu được cảm nhận của tớ là được. Mấy hôm nay tớ toàn bị mẹ ép đi xem mắt, chục người rồi đó cậu biết không, mà người nào người nấy không cổ hủ thì gia trưởng, không kiêu ngạo thì tự tin thái quá, haiz.”

Nghe cô bạn thở dài Dương Ái Vân lại bảo: “Tìm một người hợp ý không phải chuyện dễ, xem mắt cũng là một chuyện tốt, có điều nếu cậu không thích có thể nói chuyện biểu đạt ý nghĩ của mình với mẹ cậu.”

“Nếu có thể nói chuyện tớ đã chẳng ngồi đây xem mắt… Ách, đối tượng của tớ đến rồi, nói chuyện với cậu sau nhé.” Liễu Khánh An nói xong thì cúp máy.

Cô nhìn điện thoại cười cười muốn xoay người đi vào, lúc này điện thoại lại vang lên tin nhắn của cô bạn.

“Lúc nãy quên nói với cậu, tháng sau có tổ chức cuộc thi Piano quốc tế, cậu đừng bỏ lỡ cơ hội, xem thể lệ trước đi rồi tớ đăng ký cho cậu.”

Đi kèm với tin nhắn là một đường link về cuộc thi, cô mở ra xem, chỉ thấy vòng loại được tổ chức mùng 1 tháng sau, tức là còn bảy ngày nữa, mà hạn đăng ký cuối cùng là tối ngày mốt.

Dương Ái Vân trầm tư, lúc trước chỉ lo kiếm tiền đưa cho mẹ cô cũng không mấy quan tâm đến những cuộc thi thế này, bây giờ lại có cuộc thi vào thời điểm này cô cũng muốn xem xét một chút.

Thế nhưng trước tiên cô muốn tận hưởng trọn vẹn niềm vui bên người đàn ông của mình cái đã.

Dương Ái Vân từng bước đi vào, nghe được tiếng bước chân của cô Sầm Cảnh Đình đặt tách cà phê xuống nhẹ nhàng lên tiếng: “Nói chuyện điện thoại xong rồi sao?”

“Xong rồi, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?” Dương Ái Vân đi tới tự ngồi lên đùi anh ôm cổ hỏi.

“Em muốn đi đâu?” Anh cười trìu mến, chuyến du lịch này dành riêng cho cô nên anh để cô tự quyết.

Dương Ái Vân suy nghĩ một chút mới nói: “Vòng quanh Luân Đôn, thêm vào đó em cũng muốn đi xem buổi hòa nhạc, được không?”

Sầm Cảnh Đình vuốt tóc cô cười khẽ: “Có gì mà không được, mọi thứ đều nghe em.”

Dương Ái Vân vô cùng hài lòng, lại cân nhắc bảo: “Đúng rồi, em muốn nói với anh chuyện này, sắp tới có một cuộc thi Piano quốc tế tổ chức ở thành phố của chúng ta, em muốn thử sức một chút nhưng mà…”

“Có gì băn khoăn sao?” Thấy cô chần chừ anh ân cần hỏi, giọng điệu như gió chiều mùa xuân len lỏi vào tim người.

Dương Ái Vân tựa vào ngực anh nói: “Không có gì to tát chỉ là em lộ diện không ảnh hưởng gì đến anh và Sầm Gia chứ?”

Dạo gần đây cô đều lên trang nhất, chuyện này chuyện kia kéo đến khiến ai cũng nhớ tới khuôn mặt này của cô, nếu như tham gia cuộc thi không khỏi có người sẽ để ý.

Sầm Cảnh Đình thở nhẹ một hơi: “Cứ làm những gì em thích, anh sẽ ở sau hậu thuẫn cho em, không cần lo lắng đến bất cứ chuyện gì.”

Nghe vậy Dương Ái Vân nâng khóe môi ôm lấy mặt anh hôn lên một cái: “Sao em lại quên mất chồng em là một nhân vật lợi hại thế nào, vậy ông xã, làm phiền anh chăm sóc em quãng đời còn lại rồi.”

“Đây là điều anh cầu còn không được.” Sầm Cảnh Đình trả lại cô bằng một nụ hôn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv