“Đúng là có bản lĩnh.” Người đàn ông tức lại không thể làm gì, ông ta lùi một bước hỏi: “Cô cũng chỉ muốn đưa mẹ mình rời khỏi đây thôi, đúng chứ?”
“Ông đã biết còn hỏi.” Dương Ái Vân hừ lạnh.
“Tốt, tốt lắm, người đâu, thả bà ta ra.” Người đàn ông ra lệnh, lại nhìn cô nói: “Tôi đã thả mẹ cô rồi, các người có thể đi.”
“Đơn giản như vậy sao? Ông, đi theo tôi.”
“Muốn bắt tôi làm con tin sao?” Người đàn ông híp mắt, tay trái lăn lăn hai viên bi đen.
Dương Ái Vân thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
“Được, như cô mong muốn, tới, bắt tôi đi.” Người đàn ông bình tĩnh đến lạ thường.
Dương Ái Vân tiến lên một bước ánh mắt mang theo sự cảnh giác, người đàn ông thấy cô sắp tới đang chuẩn bị hành động thì lúc này có người mở cửa đi vào thông báo: “Ông chủ, không xong rồi, người của Bạch Long đến đây.”
Hành động của người đàn ông bị chững lại, cau mày hỏi: “Bạch Long? Bọn chúng sao lại đến đây?”
“Tôi, tôi cũng không rõ, bọn họ, bọn họ sắp lên đây rồi.” Vệ sĩ thở hổn hển nói.
“Cái gì? Đám vô dụng các người không biết đường ngăn người lại sao?” Người đàn ông thêm một lần trợn mắt tức giận.
Tên vệ sĩ còn chưa kịp giãi bày thì cánh cửa đã bị người đạp đổ, đồng thời xuất hiện một đám người bừng bừng sát khí, đi đầu là người đàn ông đeo chiếc mặt nạ bạc, dáng đứng uy nghi sát phạt, phía sau là đám người áo đen khí thế kém hơn một chút.
Người ở trong nhìn ra vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt, nhất là người đàn ông hai tay đã sớm siết chặt gấu áo.
Người này sao lại xuất hiện ở đây?
Dương Ái Vân nhìn đám người vừa đến cũng có chút nghi hoặc nhưng vẫn giữ nguyên tư thế.
Người đeo mặt nạ được người bên cạnh nói nhỏ vài câu lập tức đi về phía bên này, thấy vậy người đàn ông lên tiếng: “Thủ lĩnh của Bạch Long, lâu rồi không thấy, cậu đây là có ý gì? Mang người đến Mắt Ưng làm loạn sao?”
Người kia không lên tiếng theo mùi hương Lili đi đến bàn cược bên này, người đàn ông bị phớt lờ càng thêm tức giận: “Mẹ kiếp, người của Bạch Long thì ngon lắm sao, nổ súng.”
Ông ta quát lên, dường như tức giận không nhẹ, đám người vệ sĩ chuẩn bị bóp cò nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị mấy khẩu súng khác chĩa thẳng vào đầu, không biết từ bao giờ người của Bạch Long đã đứng sau bọn họ. Mười tên vệ sĩ cầm súng không thể làm gì đứng đơ như cây cơ.
Người đàn ông không ngờ tình cảnh lại thành ra như vậy, Dương Ái Vân cũng sững sờ tại chỗ nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước bàn cược, cô cảm thấy người này có cái gì đó kỳ lạ.
Không đợi Dương Ái Vân lên tiếng thì một giọng nói trầm thấp vang lên: “Xuống đây.”
Cô nghi hoặc không biết anh ta muốn làm gì, hỏi: “Anh đang nói tôi sao? Anh là ai?”
Người trước mắt lại lành lạnh nói: “Tự xuống hoặc tôi đưa cô xuống.”
“Anh…”
Dường như đã mất kiên nhẫn người đàn ông đeo mặt nạ trực tiếp đưa tay ra ôm ngang eo cô đưa người xuống.
Dương Ái Vân kinh ngạc sửng sốt, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã đứng trên mặt đất, sát người đàn ông.
Mùi hương từ người anh ta truyền vào mũi cô, Dương Ái Vân cảm thấy vô cùng quen thuộc, cô có chút ngờ ngợ vội vàng nắm lấy tay anh.
Lúc này tròng mắt Dương Ái Vân mở to ra cô thăm dò: “Là anh?”
“Đi thôi.” Người đàn ông chỉ nói một câu, câu nói này lại càng quen thuộc hơn.
Dương Ái Vân bất giác vui mừng muốn cùng người rời đi, thế nhưng mới được vài bước phía sau có một giọng nói gọi với: “Vân, đừng bỏ mẹ.”
Dương Ái Vân chợt dừng bước, lúc này mới nhớ đến bà Hằng, người đàn ông bên cạnh lên tiếng: “Chuyện ở đây sẽ có người giải quyết.”
Nghe vậy cô không do dự cất bước rời khỏi nơi đây, bà Hằng phía sau vẫn kêu la không ngừng.
Người đàn ông càng không rõ mục đích của Bạch Long, ông ta phẫn nộ đùng đùng: “Các người không để Mắt Ưng vào mắt sao?”
Lúc này một người có khuôn mặt trắng trẻo lại có vết sẹo trên mặt cất tiếng mỉa mai: “Mắt Ưng là gì? Ông có thấy trước nay Bạch Long để ai vào mắt hay chưa?”
“Các người…” Người đàn ông nghiến răng không nói nên lời.
Dương Ái Vân theo người đàn ông ra khỏi căn phòng thì bắt gặp một người đàn ông khác lướt qua, khí chất của anh ta có chút phóng khoáng nhưng nụ cười lại chứa mấy phần ý tứ, nhất là khi nhìn lướt qua cô.
Dương Ái Vân cảm nhận được ánh mắt này cô cũng trực tiếp đối diện với anh ta nhưng người đã đi vào bên trong.
Sự việc biến chuyển 360 độ, đến khi ra tới bên ngoài Dương Ái Vân cũng không thể nào hình dung ra được mình đã trải qua thời khắc sinh tử, cô nhìn người đàn ông bên cạnh đang định lên tiếng thì bị anh cướp lời: “Lên xe đi.”
Cô vốn dĩ muốn hỏi cái gì nhưng lại ngoan ngoãn nghe theo anh ngồi vào chiếc xe Bugatti, người đàn ông cũng theo đó ngồi vào bên cạnh.
Lúc này Dương Ái Vân mới lên tiếng hỏi: “Cảnh Đình, là anh phải không?”
Cô chỉ chắc tám phần không chắc 100% nên phải hỏi lại một lần nữa, bên này người đàn ông lại im lặng không có phản ứng, làm trong lòng cô vô cùng sốt ruột lại lên tiếng lần nữa: “Cảnh Đình.”
“Tại sao lại không nghe máy?” Người đàn ông cuối cùng cũng mở lời, nghe được câu hỏi của anh cô cũng đã xác định được anh chính là Sầm Cảnh Đình, cho nên cũng không ngần ngại nói: “Lúc đó em bị bọn họ đe dọa không thể nghe máy của anh.”
“Dương Ái Vân, tin tưởng tôi một lần khó vậy sao? Cô mở miệng đóng miệng là hướng về tôi nhưng cô có đặt niềm tin vào tôi hay không?” Người đàn ông tức giận chất vấn.
Cô cũng nghe ra được điều này, mặc kệ anh còn đang tức giận cô dựa vào vai anh nói: “Cảnh Đình, em có thể hiểu anh đang lo lắng cho em không?”
“Cô còn cần tôi lo lắng sao?” Sầm Cảnh Đình lạnh nhạt nói, anh còn chưa đến cô đã chơi đấu súng với người khác, như vậy còn cần anh phải ra tay sao? Người phụ nữ này đúng là làm ra nhiều việc khiến anh khó lòng mà tưởng tượng.
“Cảnh Đình, em cũng có chút sợ hãi, thật đấy, nếu lúc nãy anh không đến kịp em cũng không biết phải làm gì tiếp theo, một mình em không thể đấu lại với nhiều người như thế.” Cô tiếp tục dựa vào anh nói.
“Cô biết vậy mà còn dám đến đây, Dương Ái Vân, cô không cần mạng nữa phải không?” Giọng điệu của anh càng thêm tức giận.
Biết anh đang lo lắng cho mình cô cũng không cãi chỉ bảo: “Chẳng phải anh cũng vì lo cho em nên mới tới đây sao? Cảnh Đình, khi con người ta thật sự lo lắng cho một ai đó thì không thể nào bình tĩnh suy xét cặn kẽ tình hình được, em biết nơi đây có giăng cạm bẫy chờ mình nhưng vẫn ngu ngốc đi vào bởi vì trong đây có mẹ của em. Nếu đổi lại là anh em cũng sẽ làm như vậy.”
“Thế nhưng những gì em làm cho bà ấy dường như đều là vô nghĩa, Cảnh Đình, em không tin bà ấy giết người nhưng sự thực lại chính là như vậy, em khuyên bà ấy đi đầu thú nhưng bà ấy lại sợ tội muốn chạy trốn. Lúc đó em mới nhận ra mình có làm gì cũng chỉ đến thế. Có lẽ để bà ấy ăn năn hối lỗi là điều tốt nhất.” Dương Ái Vân nặng nề nói, ánh mắt lại nhìn về phía sòng bạc, giờ phút này vẫn chưa thấy mẹ cô đi ra.
Sầm Cảnh Đình nghe cô nói cơn tức lại tự nhiên biến mất, anh muốn an ủi cô một câu lại chẳng biết phải nói cái gì, chỉ đành hỏi: “Mắt Ưng không làm gì cô chứ?”
“Nếu bọn họ làm gì em anh tính sao?” Cô hỏi người lại.
Sầm Cảnh Đình lại thêm vội vàng trầm giọng nói: “Bọn họ đã làm gì cô?”
Dương Ái Vân nhìn anh hấp tấp phì cười một tiếng: “Vợ anh lợi hại không dễ bị người bắt nạt đâu, có điều nhìn anh sốt ruột như vậy cũng chứng tỏ một điều em đã chiếm một vị trí trong lòng anh, chuyến đi này tuy mạo hiểm nhưng cũng không uổng công.”
“Cô còn nói được điều này sao?” Sầm Cảnh Đình hừ lạnh.
Dương Ái Vân lại chạm nhẹ vào chiếc mặt nạ của anh nói: “Bây giờ không có ai rồi có thể tháo không?”
“Không thể.” Sầm Cảnh Đình bắt lấy tay của cô nói thêm: “Chưa đến lúc.”
Thấy anh không muốn cởi cô cũng không cưỡng ép nữa mà hỏi: “Bạch Long là gì?”