Người đàn ông trung niên thân hình giống như gấu xám đem Hạ Nhất Nhiễm ôm lấy không buông, vừa vặn chính là Trương tổng trong bữa tiệc luôn đối với cô động tay đông chân.
Cửa toilet bị dáng người mập mạp của người đàn ông ngăn lại, Hạ Nhất Nhiễm bị ông ta giam cầm vào trong ngực, không thể động đậy.
"Trương tổng! Mời ông tránh ra!" Đã biết đến người này đối với cô có mưu đồ gây rối, Hạ Nhất Nhiễm tỏ rõ thái độ của chính mình, không lại khách khí, âm thanh lạnh lùng nói.
"Hạ tiểu thư cũng đừng rụt rè, ngoan ngoãn theo tôi chơi đùa, tôi hẳn không bạc đãi cô." Trương tổng mặt đỏ tai hồng, cả người nồng nặc mùi rượu, ôm chặt cô, vẻ mặt cười quỷ dị.
Người đẹp trong lòng, có khuôn mặt xinh đẹp cùng sự ôn nhu dịu dàng của người con gái Giang Nam, chất phát cực kỳ xinh đẹp!
Hạ Nhất Nhiễm đầu ngửa ra sau, cố gắng hết sức né tránh ông ta hôn môi, ngửi thấy mùi rượu trên người ông ta, cô buồn nôn hết sức nghĩ muốn phun!
"Trương tổng! Lá gan của ông cũng quá lớn rồi! Không nể mặt tôi, cũng nên bận tâm Đường thị!" Hạ Nhất Nhiễm không nghĩ tới cái tên họ Trương vậy mà cả gan làm loạn đến nước này, bên ngoài còn có một bàn người đó!
Cô cố gắng bảo trì trấn định, công tác mấy năm qua, cái dạng tình huống gì đều đã gặp qua, cô sớm luyện thành khả năng tùy cơ ứng biến rồi.
"Hạ tiểu thư, cô không cần lấy Đường thị ra đây hù họa tôi, không cần tưởng là tôi không biết, người nào cũng đều biết, cô tuy là hoàng hậu Đường thị nhưng chỉ là hữu danh vô thật!" Trương tổng vẻ mặt dâm tà cười, đối với Hạ Nhất Nhiễm nhục nhã nói.
Biết Hạ Nhất Nhiễm không được Đường Hạo Nam yêu chiều, ông ta mới dám làm càn, lỗ mãng như thế!
Thì ra, chuyện cô "Không được sủng ái" đã truyền tới Bắc Kinh rồi!
Hạ Nhất Nhiễm ở trong lòng cười khổ, "Trương tổng nếu không muốn khách khí với tôi, vậy tôi đây cũng không khách khí với ông rồi! An Lạp!" Cô giương giọng nói, kêu to tên An Lạp.
Trương tổng cười đến càng thêm dâm loạn, "Hạ tiểu thư cũng đừng kêu hô nữa, ngoan ngoãn theo hầu hạ tôi đi, Đường tổng không thể thỏa mãn cô, tôi có thể, ha ha..." Ông ta dâm tà cười nói xong, vươn tay liền đi vuốt vé đôi má Hạ Nhất Nhiễm.
Hạ Nhất Nhiễm vội vàng né tránh, dương lên tay muốn đánh ông ta, cánh tay mảnh khảnh của cô bị người đàn ông dễ dàng bắt lấy.
Bên ngoài Toilet, An Lạp ý thức được Hạ Nhất Nhiễm có nguy hiểm, cô lại bị hai người đàn ông ép uống rượu, căn bản đi không được.
Trong lòng thực vội, lo lắng Hạ Nhất Nhiễm gặp chuyện không may.
"Phụt... ọe..."
Một chén rượu uống xong, cô nôn thốc nôn tháo phun ra, đem tất cả ô uế trong dạ dày đều phun đến trên chỗ hai người đàn ông bên người, hai người đàn ông tức giận đến lập tức đứng dậy, An Lạp cũng nhân cơ hội đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi, thần tốc trốn ra khỏi phòng bao.
Ra khỏi phòng bao, cô bắt đầu gọi điện thoại.
Các cô hiện tại ở Bắc Kinh, cô chỉ có người quen ở Sùng Xuyên, núi Cao Hoàng Đế xa, An Lạp thật sự không biết tìm ai xin giúp đỡ.
Người duy nhất có thể nghĩ đến lúc này chính là Lục Ngộ Hàn rồi.
Mọi người ở Đường gia không đáng tin, bọn họ biết Hạ Nhất Nhiễm gặp nạn, vỗ tay vui mừng còn không kịp, làm sao có thể cứu cô!
"Vâng! Là Lục tổng sao?! Không hay rồi..." Theo An Lạp quan sát, cũng Lục Ngộ Hàn đối với Hạ Nhất Nhiễm có vẻ để tâm, mà còn anh cực kỳ có bản lĩnh.
"Đúng! Hạ tổng bị mấy ông chủ lớn ở Bắc Kinh gây khó dễ, hiện tại bị chặn trong nhà vệ sinh của phòng bao a, làm sao bây giờ?!" An Lạp lo lắng nói, trốn ở góc rẽ lối đi nhỏ khách sạn.
Ngay khi cô đang lo lắng cùng Lục Ngộ Hàn trả lời khi đó, một người đi tới bên cạnh cô.
"Đường, Đường tổng!" An Lạp lắp bắp kêu hô, như thế nào cũng không nghĩ tới, Đường Hạo Nam đột nhiên xuất hiện rồi!
Đường Hạo Nam vẻ mặt nghiêm túc, liếc mắt An Lạp, lập tức hướng tới phòng bao bên kia đi đến, toàn thân tản ra khí lạnh như muốn giết người phanh thây.
An Lạp vội vàng đuổi theo, "Lục tổng, là, là Đường tổng, Đường tổng đột nhiên đến đây, Hạ tổng nên là không có việc gì rồi!"
An Lạp đang nói lại vẫn không cúp máy, chỉ thấy Đường Hạo Nam đã vào phòng bao rồi.
"Không cần! Cứu mạng! Buông tôi ra!" Trong phòng vệ sinh, Hạ Nhất Nhiễm bị đè ở trên bồn rửa mặt, áo khoác ngoài của chiếc váy đã bị người cởi xuống, cô giống như người điên gào rống.
Cửa toilet đột nhiên bị người đá văng, ngay lúc Trương tổng sắp hôn cô khi đó, cô thấy được Đường Hạo Nam đột nhiên xuất hiện!
Vẻ mặt âm trầm u ám, mặc quần bò cùng áo thun đen hiếm thấy, đầu đội mũ lưỡi trai, trong tay cầm một bình rượu.
So với ngày thường càng nhìn càng manly!
Nhìn đến anh xuất hiện, Hạ Nhất Nhiễm gần như muốn khóc lên thành tiếng, trong lòng khẩn trương căn thẳng ở trong phút chốc thả lỏng.
Đường Hạo Nam bước đi gần, Trương tổng kinh ngạc nhìn anh, "Đừng... Đừng... A!"
"Bốp!"
Chai rượu theo tiếng mà bể vỡ, nện ở trên cái đầu hói của Trương tổng, ông ta ăn đau phát ra tiếng rít, sau đó, thân thể to mọng đè ở trên người Hạ Nhất Nhiễm, bị Đường Hạo Nam lập tức kéo ra, ông ta giống con heo chết một dạng, nặng nề mà té ngã trên nền gạch.
Người đàn ông toàn thân tỏa ra hơi thở rét lạnh, đi đến bên người cô, một tay kéo cô từ trên bồn rửa mặt xuống, thân thể mảnh khảnh của cô lọt vào trong lòng ngực rộng lớn của anh, Hạ Nhất Nhiễm gắt gao ôm lấy eo Đường Hạo Nam, cả người dần thả lỏng, nổi lên tính ỷ lại, cánh tay càng dùng lực ôm anh chặt hơn.
Nghĩ lại chuyện vừa rồi mà sợ hãi, nước mắt không khống chể được nhanh chống rơi xuống, đôi con ngươi đen hung ác nham hiểm của Đường Hạo Nam, phát ra tia ngoan độc lệ trừng mắt nhìn Trương tổng nằm bẹp dí ở trên sàn ăn đau hút không khí, khóe miệng khinh miệt nhếch lên.
"Hắn gọi là gì?" Anh nhìn Hạ Nhất Nhiễm đang ở trong lòng ngực mình sắc mặt tái mét, trầm giọng hỏi.
Hạ Nhất Nhiễm hơi nhíu mày, chỉ thấy Đường Hạo Nam cầm lấy di động, "Trương, Trương Ngọc Cường!" Cô run giọng trả lời.
"... Đúng, trong buổi tối hôm nay, thu mua cho tôi!" Đường Hạo Nam đối với di động, trầm giọng mệnh lệnh, liền cúp.
Anh đẩy Hạ Nhất Nhiễm ra, đi tới, giày da dẫm lên trên gương mặt Trương tổng.
"Ôi... Oa! Đau! Đường tổng tha mạng!"
"Hừ! Người phụ nữ của tôi ông cũng dám động?!" Đường Hạo Nam nói xong, một chân dùng lực đạp xuống, ghét bỏ nhấc chân, lập tức, hướng đến chỗ Hạ Nhất Nhiễm.
Đến chỗ trước mặt cô, anh lập tức bồng cô lên, ra khỏi nhà vệ sinh.
Trong phòng bao loạn thành một đống, mấy người còn lại trên mặt lộ ra hoảng sợ.
Đường Hạo Nam, vị này ở trên thương trường vốn được mọi người gọi là "Diêm Vương", phàm là công ty anh nhìn tới, không vượt qua ba ngày, đều sẽ bị công ty anh cắn nuốt.
An Lạp thấy Hạ Nhất Nhiễm bị Đường Hạo Nam ôm ra ngoài, nhẹ nhàng thở ra.
Vành nón che giấu cảm xúc trên mặt Đường Hạo Nam, từ xa nhìn lại, càng thêm âm trầm đáng sợ, làm cho người ta không dám nhìn thẳng anh.
Hạ Nhất Nhiễm vùi đầu ở trong lòng anh, tùy ý để anh ôm mình, ra khỏi phòng bao.
Thân thể vẫn đang run run, lòng cũng đang run run, vừa mới rồi nếu anh không có đúng lúc đuổi tới, cô có lẽ đã bị họ cưỡng bức rồi...
Đường Hạo Nam không nói được một lời, ôm cô vào thang máy, An Lạp cùng theo sau lưng bọn họ.
"Hạ tổng, người không sao chứ?" An Lạp theo vào thang máy, quan tâm hỏi, cũng không sợ Đường Hạo Nam.
Đường Hạo Nam nhìn An Lạp liếc mắt một cái, cái cô trợ lý này, lúc Hạ Nhất Nhiễm gặp được nguy hiểm, vậy mà không gọi điện thoại cho anh, mà là gọi cho Lục Ngộ Hàn!
Điểm này, để cho anh cực kỳ không thoải mái.
Như thế, Hạ Nhất Nhiễm thì sao?
Lúc cô gặp được nguy hiểm thời điểm, người trong lòng trước tiên nghĩ đến, là ai?
Là anh, hay là Lục Ngộ Hàn, hay vẫn lại là Kha Dịch Thần? Hay hoặc giả là người đàn ông khác?
Ra khỏi khách sạn, Đường Hạo Nam ôm Hạ Nhất Nhiễm ngồi ở sau xe, An Lạp ngồi ở tay lái phụ.
Hạ Nhất Nhiễm từ trong hoảng sợ khôi phục lại, không có lập tức từ trong ngực anh đứng dậy, "Anh, anh như thế nào ở Bắc Kinh rồi hả?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Trên người anh có nhàn nhạt mùi khói thuốc, còn có nồng đậm hương vị đàn ông.
Vừa nãy dáng vẻ anh cầm bình rượu đá cửa mà xông vào cũng cực kỳ manly, giống như kỵ sĩ đột nhiên xuất hiện, giải cứu cô.
Anh vẫn còn thu mua công ty của Trương tổng kia...
Sớm đã không còn là một cô nữ sinh mới biết yêu, coi mối tình đầu là tươi đẹp nhất, một cô gái 26 tuổi thành thục, thành phần tri thức sống ở một thành phố lớn, sớm đã qua cái thời mơ mộng viễn vông của những cô bé mới lớn, nhưng mà, cô giờ phút này lại đang tràn lan cảm xúc thiếu nữ biết yêu.
Bởi vì Đường Hạo Nam.
Giống như về lại những ngày tháng trước đây, lúc gặp được chuyện khó khăn, anh xuất hiện như phật tổ cứu thế một dạng, vì cô giải nạn, cướp lấy trái tim bé nhỏ của cô.
Đường Hạo Nam không nói được một lời, xem ra hết sức nghiêm túc, cô thật không rõ anh có phải tức giận hay không, trong lòng có phần hoảng.
Ý đồ từ trong lòng ngực anh rời khỏi, lại bị anh ấn kéo trở lại chỗ cũ, có thể ẩn ẩn cảm giác được sự tức giận của anh.
"Không cần đối phó Trương Ngọc Cường, ông ta ở Bắc Kinh rất có thế lực, ông ta là một nhà phân phối lớn cho Đường thị ở thị trường Bắc Kinh..." Cô bảo trì trấn định, nhắc nhở anh điểm này.
"Vì tôi, tổn hại lợi ích Đường thị, không đáng giá..." Kiên trì lại nói một câu.
Đường Hạo Nam rốt cục có điểm phản ứng, anh hừ lạnh, "Em nghĩ rằng tôi là vì em?" Châm chọc hỏi lại.
Hạ Nhất Nhiễm cả người căng thẳng, đột nhiên có cảm giác không biết lượng sức.
Cô cúi thấp đầu, không có lên tiếng, trong xe hãm nhập vào một mảng tĩnh lặng.
...
Xe đến bãi đỗ xe dưới đất chỗ khách sạn của các cô dừng lại, Hạ Nhất Nhiễm xuống xe, An Lạp cũng xuống xe, đỡ cô ấy đi đến cửa thang máy, Đường Hạo Nam không xuống xe.
"Hạ tổng, Đường tổng như thế nào không xuống a?" An Lạp nhỏ giọng hỏi, Hạ Nhất Nhiễm cười cười, "Anh ấy đến Bắc Kinh khẳng định là có chuyện khác đi! Cũng không phải đặc biệt tới tìm chúng ta."
An Lạp hiểu biết mọi chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ của cô, cô không cần gạt cô ấy cái gì.
"Vậy sao? Vậy ngài ấy như thế nào liền biết chúng ta ở khách sạn kia ăn cơm a?" An Lạp suy nghĩ nói, Hạ Nhất Nhiễm lắc đầu, có lẽ Đường Hạo Nam là tình cờ gặp được các cô đi...
Kinh sợ một hồi, vừa mới tiến vào phòng trong khách sạn, cô liền ôm chặt thân thể, cuộn mình ở góc tường.
Bình tĩnh một hồi lâu, nghĩ đến Trương Ngọc Cường cả người nồng nặc mùi rượu đến khiến người ta buồn nôn cùng với cảm giác bị ông ta hôn lên cổ khi đó, một cỗ cảm xúc ghê tởm nảy lên, vội vàng đứng dậy, nghĩ muốn lập tức hướng rửa sạch thân thể.
Mới vừa đứng dậy, chuông cửa vang rồi.
Cửa mở, Đường Hạo Nam mang theo mũ lưỡi trai xuất hiện tại cửa.
Cô kinh hãi, anh đã đi đến.
"Đường tổng, người còn có chuyện gì sao?" Nhìn Đường Hạo Nam gần trong gang tấc, toàn thân tản mát ra hơi thở lạnh lùng, Hạ Nhất Nhiễm nín thở hỏi.
Áo thun bó sát người, tôn lên bắp thịt to lớn cuồng cuộn, cơ ngực mở nang, vành nón sụp xuống che khuất hơn phân nửa khuôn mặt tuấn tú trong bóng tối, càng hiện rõ đường nét, cương nghị đầy mị lực.
Đường Hạo Nam như vậy, thành thục mà nghiêm khắt, ít đi lỗ mảng thường ngày khi đối mặt với cô.
Cũng càng thêm mê người, khiến tim cô đập càng thêm nhanh, tâm động.
Bề ngoài tuy là bình tĩnh ung dung, nhưng trái tim cô đã sớm sôi trào, muốn cố gắng kềm chế nội tâm xao động, mới có thể không xông lên trước, ôm lấy anh.
"A..." Đột nhiên, anh giữ lấy eo của cô, thân thể của cô dán lên trên thân hình của anh, Đường Hạo Nam rũ mắt xuống, tầm mắt rơi vào một dấu hôn hồng ngân trên cổ cô, đó là cái lão già bì ổi kia hôn cô khi đó để lại!
"Hạ Nhất Nhiễm! Em đáng chết!" Giọng nói mang đầy tức giận vang lên, Hạ Nhất Nhiễm kinh hãi.
Nghi hoặc nhìn anh, "Tôi lại phạm phải cái sai lầm gì rồi?!"
"Em rốt cuộc là bị ép, hay vẫn lại là chủ động câu dẫn cái tên họ Trương kia? Tôi sao lại nghe nói, đây chính là phương thức em giữ lấy khách hàng, cùng khách hàng lên giường?" Đường Hạo Nam đen mặt, đối với cô nhục nhã mà chất vấn.
Mọi người ngủ ngon. Xém xíu quên đăng truyện lun rồi ??????