Hoàn cảnh kho hàng nhỏ trong lòng đất vô cùng tối tăm, anh ta nằm ở kho hàng nhỏ u ám như vậy, thậm chí không được khử trùng băng bó hay đi vệ sinh, chỉ biết là mỗi ngày cố định có người đưa thức ăn cùng bồn cầu mới, cảm giác khuất nhục mãnh liệt còn có thất bại đem chính mình tầng tầng lớp lớp vây lấy, mà trong lòng lại còn đang buồn cười so đo, nếu hiện tại Hạ Nhất Nhiễm nhìn đến chính mình sống không khác gì súc sinh, nhất định sẽ càng thêm chán ghét chính mình đi.
Nhưng mà trong lòng lập tức có một âm thanh khác đè bẹp ý nghĩ hung hăng phủ định.
Không, Đổng Hưng Á, kỳ thật cô ấy đến nhìn mày một cái cũng khinh thường.
Kỳ thật ngẫm lại chính mình giờ này lâm vào hoàn cảnh như vậy, kỳ thật toàn bộ đều do bản thân tự làm tự chịu. Bởi vì chính mình tự làm tự chịu, cho nên giờ này khắc này như là súc sinh mà kéo dài hơi tàn.
Nhưng mà lại không thể không tiếp tục kéo dài hơi tàn.
Tiếp đó, trong không gian tối tăm như vậy, anh ta nghe được tiếng gào thét đến từ cách vách, hình như là một người phụ nữ dùng đầu không ngừng đập vào tường.
"A! Cho tôi thuốc!" Tiếng người phụ nữ kia gào thét giống như là một lưỡi dao sắc bén không ngừng kích thích màng tai Đổng Hưng Á.
Ban đầu vốn là buồn bực cùng chán ghét, đến tình cảnh như vậy, còn bị thuốc khống chế, không khỏi có vẻ quá hèn hạ đáng thương, nhưng mà nghĩ tới đây, anh ta lại nghĩ đến chính mình. Bản thân anh ta so với người phụ nữ kia tốt hơn chỗ nào, chẳng qua là chó chê mèo lắm lông thôi.
Tiếp đó anh ta nghe được có người đem cửa phòng bên cạnh mở ra, có giọng hùng hùng hổ hổ cùng châm biếm của đàn ông vang lên. "Đàn bà thối! Nhanh ngậm miệng đi, mày không có thuốc, mày cũng sống không được bao lâu đâu!"
Người phụ nữ kia giống như đã bị đánh, không gian lại một lần nữa an tĩnh lại, anh ta dựa vào vách tường, thăm dò gọi một câu."Này! Đồng Y Mộng!"
Anh ta chỉ là đoán, trong phòng này là chính mình, người trong phòng kia có khả năng chính là Đồng Y Mộng.
Nhưng mà câu trả lời của người phụ nữ kia đã chứng minh suy đoán của anh ta là chính xác. Người phụ nữ kia giọng có chút bén nhọn pha kích động từ vách tường truyện tới."Là ai! Anh là ai!"
Không biết là châm chọc hay vẫn là vui vẻ, tóm lại chính là rất muốn cười, cho nên anh ta chếch khóe miệng.
Đổng Hưng Á à, Đổng Hưng Á, tại sao lúc nên thông minh một chút mày cũng không thông minh, lúc không nên thông vậy mà lại cứ chết tiệt thông minh hơn người.
Xem đi, đoán đúng rồi, người cùng anh ta có vận mệnh tương đồng, chính là Đồng Y Mộng không thể nghi ngờ.
Chỉ là một hồi trầm mặc, người phụ nữ kia lại tựa vào vách tường gọi anh ta."Này, anh có thuốc không?"
Anh ta lại càng muốn cười, vốn dĩ chỉ là tươi cười treo trên khóe miệng giờ này khắc này như là bom một dạng nổ tung, anh ta chuyển thành cười ha ha, một tiếng lớn hơn một tiếng, cười đến cổ họng mình đều đã đau.
Cuộc đời rõ là... Thật đáng buồn!
Nhưng mà anh ta vừa mới cười không được vài tiếng, cửa phòng chính mình cũng bị mở ra, không, thậm chí không thể gọi nó là phòng, có thể nói đây là một nhà giam, nhà giam nhốt chó!
Mấy người đàn ông xồng xộc xông tới, vừa vào cửa bất chấp tất cả quyền đấm cước đá anh ta một trận. Ngoài miệng vẫn như cũ là hùng hùng hổ hổ. "Buổi tối khuya có để cho người ta ngủ hay không, một người hai người, đều muốn ồn chết đi."
Đánh một trận tới tấp, toàn thân anh ta chỗ nào cũng đau, đến trong ngực đều đã cảm giác nóng rát, hình như là miệng vết thương rách ra, có máu chảy ra, anh ta thậm chí ngửi được hương vị ngai ngái.
Đám người đánh anh ta chán liền xoay người rời đi, trước khi đi vẫn không quên uy hiếp."Hừ, thằng kia, mày tốt nhất an tĩnh chút đi, tao còn có thể cho mày sống thoải mái chút."
Thoải mái sao? Anh ta ngã sấp trên đất, trên mặt đất lạnh lẽo giống như đang trung hoà cảm giác nóng rát trên người anh ta mới chịu qua, anh ta lại một lần nữa nhếch miệng nở nụ cười châm chọc, thân thể đều đã run run lên, vừa cười nước mắt theo dòng chảy xuống.
Loại cuộc sống như súc sinh này, thoải mái nhiều một chút ít một chút có gì khác biệt.
Anh ta nằm trên mặt đất thậm chí còn có thể nghe được mấy người đàn ông vừa rời đi đang nói chuyện với nhau.
"Tối hôm nay xảy ra chuyện gì không biết? Sao cả đám đều như muốn chết mà điên cuồng làm loạn."
"Không biết, chắc là sau khi ăn đánh liền ngoan ngoãn rồi, mau trở về đi ngủ thôi, đi ngủ đi ngủ, ông đây thật sự là sắp mệt chết." Hai người kia vừa nói chuyện vừa rời đi, tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân càng ngày càng xa, thật giống như một bước lại một bước dẫm nát trên gương mặt anh ta, cuộc đời của anh ta, từ đó ngã vào vũng lầy, không còn có khả năng xoay người.
Kế tiếp anh ta lại một lần nữa nghe được người ở vách tường bên kia nhẹ nhàng gõ tường. Nằm bò trên đất, anh ta không nhúc nhích, lại nghe đến người phụ kia thở hổn hển kêu tên mình. "Đổng Hưng Á."
Anh nhắm mắt lại, không muốn thừa nhận chính mình là Đổng Hưng Á, chính anh ta sống đều đã không giống như là chính mình, anh ta đem ba chữ Đổng Hưng Á kia sống quá thất bại.
Người phụ nữ kia nhẹ nhàng nở nụ cười hai tiếng, lấy tay từng nhịp từng nhịp nhẹ nhàng gõ tường. "Tôi biết anh xem thường tôi, nhưng mà anh xem, hiện tại nơi này, chỉ có chúng ta, lúc sa đọa là chúng ta, hiện tại rách nát không chịu nổi, cũng là hai ta."
Giọng Đồng Y Mộng có chút bi thảm, không còn vẻ hăng hái không nghe khuyên bảo giống như ban đầu rồi, anh ta đã từng cực kỳ hoài nghi động cơ người phụ nữ này trả thù, rốt cuộc là vì cái gì, có thể đem chuyện trả thù một người coi là sứ mệnh cả đời của mình.
Chẳng qua hiện tại, anh ta tự thân khó bảo toàn, lại càng không có khí lực đi nghiên cứu chuyện người khác, nằm trên mặt đất, anh ta chậm rãi nhắm mắt lại, nếu hiện tại là đêm khuya, anh ta nên nằm xuống chợp mắt một chút rồi.
Thật buồn cười, anh ta rốt cuộc được người ta cho biết hiện tại rốt cuộc là buổi sáng hay lại là buổi tối rồi.
"Này, tôi kể anh nghe chuyện xưa của một cô bé nè, chuyện xưa của cô bé ấy cho tới bây giờ đều không có người nghe qua." Đồng Y Mộng ở vách tường bên kia nhẹ giọng nói xong, anh ta vốn dĩ không hề muốn nghe, nhưng mà dưới hoàn cảnh như vậy, anh ta sớm cũng không biết ngủ qua bao nhiêu lần, hiện tại cho dù là để cho anh ta ngủ, anh ta cũng ngủ không được, thật sự là quá nhàm chán, anh ta gần như là từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng uh'm.
"Trước kia, có một cô bé nhỏ, cô ấy ở cô nhi viện lớn lên, dáng vẻ cô bé ấy rất được, rất rất được, cho nên các dì ở Cô Nhi Viện đều cực kỳ thích cô bé. Nhưng vì các dì ở Cô Nhi Viện đều cực kỳ thích cô bé, cho nên các bạn nhỏ khác ở Cô Nhi Viện đều không thích cô bé. Bọn họ sẽ cố ý dùng sơn màu đổ lên quần áo cô bé, sẽ cố ý đem con trùng nhét vào trong cổ cô bé, thậm chí... Thậm chí là đẩy cô bé vào hồ nước."
Lúc Đồng Y Mộng kể chuyện xưa, mang theo tiếng thở dài rất nhỏ, Đổng Hưng Á vừa nghe, liền biết đây là chuyện xưa của chính Đồng Y Mộng, có lẽ là cực kỳ buồn chán, hoặc cũng có lẽ thật cực kỳ muốn biết cô bé này tại sao lại biến thành người độc ác tàn bạo như vậy, ma xui quỷ khiến, anh ta vậy mà từ trên mặt đất bò dậy, dựa vào vách tường, đem chuyện xưa của Đồng Y Mộng cẩn thận lắng nghe.
"Cô Nhi Viện định kỳ luôn luôn có cô dì chú bác tới nhận con nuôi, nhưng mà loại chuyện tốt này vĩnh viễn cũng không tới lượt cô bé, không phải vì cô bé xấu xí, cũng không phải bởi vì cô bé không sạch sẽ, lại càng không phải vì cô bé không thông minh, mà là vì, cô bé bị kia mấy đứa nhỏ khác giấu đi, bọn chúng sợ cô bé bị mọi người lựa chọn, làm bọn họ mất đi cơ hội. Cho nên cô bé từng bị nhốt ở đủ nơi, nhà vệ sinh, tầng hầm, thậm chí còn từng bị nhốt vào thùng rác, chưa từng có người, bận tâm đến cô bé chết sống."
Không biết tại sao, Đổng Hưng Á cảm giác có chút buồn cười, buồn cười ở trong lòng lại có chút bi thương, anh ta lại bị chuyện xưa của cô ta mà bi thương. Chính anh ta tự thân khó bảo toàn, lấy cái gì đi thương cảm người khác.
"Về sau, cô bé kia biết học cách phản kháng, cô bé sẽ đánh người, sẽ trả thù, sẽ không từ thủ đoạn để cho những người đã từng ức hiếp mình không dễ chịu, rồi sau đó cô bé phát hiện, chỉ cần mình như vậy làm, sẽ không có người dám ức hiếp cô bé nữa, nhưng mà đồng thời, cô bé vẫn lại là không ai nhận nuôi, bởi vì cô bé đã bỏ lỡ lứa tuổi tốt nhất để nhận nuôi."
"Sau nữa, cô bé đến tuổi đi học, Cô Nhi Viện đưa cô bé đi học, nhưng bởi vì là cô nhi ở lớp nhận đủ loại kỳ thị, không ai làm bạn cùng cô bé, lúc đó cô cũng đã dần học cách tranh thủ người khác đồng tình cùng vui vẻ, cho nên giáo viên vẫn đều đã cực kỳ thích cô. Cô bé bình an vô sự học hết tiểu học và trung học."
"Cô bé vốn cho rằng, chỉ cần cô bé cứ tiếp tục diễn vẻ giả dối như vậy, khiến mọi người vui vẻ, là cô có thể thông qua bản thân cố gắng thoát khỏi vận mệnh như vậy. Nhưng mà khi cô mười sáu tuổi, cô bị viện trưởng bốn mươi tuổi hãm hiếp. Ngày đó, cô giống như chết qua một lần, sau khi, cô tỉnh dậy, uống thuốc độc, cô không muốn sống nữa, bởi vì cô cảm thấy được cuộc đời của chính mình đã bắt đầu không có hi vọng."
"Nhưng mà cô không chết, có một cặp trung niên vào lúc này tìm được cô, nói cho cô, bọn họ là cha mẹ ruột của cô, nguyện ý giúp đỡ cô học trường học tốt nhất, vào đại học tốt nhất. Anh nói xem có bao nhiêu buồn cười, cha mẹ ruột sẽ đối với con mình dùng hai chữ giúp đỡ sao."
"Cô hận cha mẹ ruột mình, nhưng mà cô vẫn muốn thoát khỏi cuộc đời như vậy, hơn nữa, cô muốn để cho cha mẹ cô, đem toàn bộ những gì họ nợ cô đều trả lại cho cô, cho nên, cô học trung học tốt nhất, chọn vào đại học tốt nhất, mặc quần áo tốt nhất, làm như cuộc sống cô cực kỳ tốt."
Nói đến nơi đây, Đổng Hưng Á nghe được tiếng cô ta hút không khí, hình như là khóc.
Anh ta dựa vào trên tường, nghe chuyện xưa này, lại không có biện pháp lý giải tâm tình của mình, quả nhiên, trên thế giới này không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận, một người lòng dạ độc ác, quả nhiên đều cũng có nguyên nhân, nhưng mà trên đời này nói công bằng cũng rất công bằng, bởi vì nhân quả tuần hoàn đều có nguyên do.
Có đôi khi cũng không công bằng, bởi vì một tiếng người giống như là bánh xe nghiền qua, cuối cùng đến cặn cũng không còn.
"Kế tiếp thì sao, sao không nói nữa?" Anh ta rõ ràng nghe vách tường bên kia có tiếng hít không khí, thúc giục cô ta đem những chuyện xưa tiếp tục nói hết.
Cho tới bây giờ cũng không thể ngờ được, chính mình sẽ có một ngày, cùng người phụ nữ chính mình đã từng rất khinh thường, ngăn cách một vách tường mỏng manh dựa vào cùng một chỗ, sưởi ấm lẫn nhau.
Nhưng mà, ai cũng không sưởi ấm được cho ai.