Trong phòng. . . . . . rất tối. . . . . . rất tối, chỉ có ánh đèn neon ngoài cửa sổ chiếu vào một chút ánh sáng mê hoặc lòng người.
Một bóng dáng xinh đẹp, ngồi trên ghế sa lon, nếu cô ta không cử động, thật đúng là không biết rốt cuộc cô ta yên lặng đến khi nào, giờ phút này hai tròng mắt cô ta lóe ra tức giận, nhớ lúc nảy nụ hôn của hắn, muốn rơi trên môi của mình, lại khinh bỉ cười nhẹ một tiếng, nhớ đến câu nói kia của hắn về Dạ Thiên Thiên và Hạ Tuyết, những người phụ nữ khác đều là đồ bỏ đi, “oanh” một tiếng, tất cả ma quỷ trong thân thể giương nanh múa vuốt, thức tỉnh, bộc phát ra ngoài, không khí trong phòng ào ạt gào thét, gương mặt xinh đẹp của cô ta bắt đầu co quắp, hai mắt trở nên lạnh lùng, tay nắm chặt thành ghế, kéo ra một chút nếp nhăn.
Lúc này, điện thoại di động vang lên.
Cô ta vẫn còn đang tức giận, không thể nhận điện thoại.
Điện thoại lại vang lên lần nữa, cô ta chợt đưa ngón tay thon dài, run rẩy nắm lấy điện thoại, nhấn phím nghe, rồi đưa đến bên tai, tức giận nói không ra lời.
"Thế nào?" Giọng nói lạnh lùng, từ trong điện thoại truyền đến. . . . . ."Hoàn thành nhiệm vụ chưa ? Hắn từ chối cô không?”
Trầm Ngọc Lộ cắn răng, nắm chặt điện thoại di động, khuôn mặt lại bắt đầu vặn vẹo đáng sợ, lại tiếp tục vặn vẹo. . . . . ."Chưa. . . . . .”
"Chưa?" Hắn hơi kinh ngạc.
"Tôi cho rằng hắn sẽ tìm đáp án trên người của tôi, nhưng hắn không làm . . . . ." Trầm Ngọc Lộ muốn biết vấn đề xảy ra ở đâu, nhưng lại không thể biết được.
"Không phải hắn đã ngửi ra thứ gì?" Hắn hỏi.
Trầm Ngọc Lộ chậm rãi lắc đầu, nhìn bầu trời tối tăm ngoài cửa sổ, nhớ tới lúc nảy hắn đi theo mình đi vào phòng, không chút băn khoăn, nhìn chòng chọc mình, giống như biết rõ mình là ai, lại giống như không rõ ràng lắm, cho tới bây giờ, cô ta và hắn cũng không có tranh cãi, nhiều năm trước, hắn để lại ình ấn tượng chinh phục, lạnh lùng, kiêu ngạo. . . . . ."Tôi không biết hắn đang nghĩ gì. . . . . . Tôi chỉ có một loại cảm giác mãnh liệt, hắn đang đối phó tôi, hắn làm như vậy, còn đáng sợ hơn là xé rách mặt của tôi".
Hắn không lên tiếng.
Trầm Ngọc Lộ chợt nở nụ cười, nói: "Bất quá anh yên tâm, hắn vĩnh viễn không tìm được đáp án trên người của tôi".
"Cô phải cẩn thận một chút. . . . . ." Trác Bách Quân nói dứt lời, liền cúp điện thoại.
*****
Đại sảnh bữa tiệc!
"Tốt. . . . . . thời gian của anh chính xác!" Hạ Tuyết đột nhiên không muốn nói chuyện, đành phải cắn răng, lạnh lùng đứng lên.
"Đi đâu?" Hàn Văn Hạo nhìn cô, nhàn nhạt hỏi.
"Em đi đâu ai cần anh lo?" Hạ Tuyết không muốn để ý hắn, muốn rời khỏi bữa tiệc khách quý.
"Nhảy với anh một bản đi. . . . . ." Hàn Văn Hạo đột nhiên đứng lên, nắm tay Hạ Tuyết, kéo cô đi vào trong sàn nhảy lờ mờ, Hạ Tuyết cố sức giằng lấy cổ tay, nhìn bóng lưng hắn gấp rút, sốt ruột nói: "Anh buông em ra! Ai muốn cùng anh khiêu vũ chứ! !"
“Anh muốn là được!”. Hắn vừa nói xong, cũng đã bá đạo ôm Hạ Tuyết vào trong lòng, một tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, một tay kéo eo nhỏ của cô, cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt ẩn giấu một tia ánh sáng làm cho người ta không nhìn thấu.
Hạ Tuyết không muốn khiêu vũ với hắn, tức giận giãy giụa, muốn tránh vòng tay của hắn, rời khỏi sàn nhảy.
"Mới lúc nảy cùng đàn ông khiêu vũ rất vui vẻ mà, nhưng đến trong ngực anh, lại khổ sở như vậy? Anh làm cho em chán ghét sao?" Hàn Văn Hạo nhanh chóng nói.
Hạ Tuyết tựa vào trong ngực của hắn, cảm nhận hơi nóng từ lồng ngực của Hàn Văn Hạo đang đập vào mặt, bên ngoài của hắn mặc dù lạnh lùng, nhưng hơi thở của hắn lại nồng đậm khiến người ta rất thư thái. . . . . . Hai tròng mắt cô lóe lên, cắn chặt môi, vẫn muốn ngăn tay của hắn, lại bị hắn cầm thật chặt, cô tức giận, ở trong ánh đèn lờ mờ, ngẩng đầu lên nhìn hắn, không khách khí nói: "Anh ôm em khiêu vũ làm gì? Em cho rằng em cự tuyệt anh …….. anh có thể cư xử tốt với vợ chưa cưới của anh !"
"Chuyện cười!" Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng nhìn Hạ Tuyết nói: "Em cho rằng anh sẽ trung thành với một người phụ nữ? Lúc trước cũng là bởi vì em cầm “Ngọc Hồ Điệp” của anh, mới đến trên giường của anh!"
Thân thể Hạ Tuyết cứng ngắc, nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo, ở trong ánh sáng lờ mờ không nhìn rõ mặt, lập tức kéo tay của hắn xuống, nói: "Em không muốn nói chuyện với anh! Hôm nay anh rất lạ!"
Hàn Văn Hạo lại ôm chặt Hạ Tuyết vào trong ngực, tức giận nói: "Không muốn nói chuyện với anh ? Cứ như vậy bỏ anh ngoài cửa, không hi vọng anh như vậy? Anh còn tưởng rằng hôm nay em không thể tới đây? Không nghĩ tới, khôi phục nhanh như vậy. . . . . . Anh nên bội phục tâm tình của em như cỏ dại, không ngờ thoát một cái, liền chìm vào trong tình yêu của Daniel? Có phải cảm thấy yêu anh quá mệt mỏi, quá khổ sở, không chịu nổi loại cảm giác này, sau đó vẫn cảm thấy vị hôn phu của em tốt hơn? Trái tim của em, có đôi khi thật làm cho người ta kỳ quái! Đung đưa trái, phải không chừng, một lát yêu người này, một lát yêu người kia!"
"À. . . . . ." Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, lắc đầu một cái, thật sự khiếp sợ cảm thán nói: "Trên thế giới này, còn lại loại người như anh, thật là thế gian hiếm có! Anh buông em ra, em không muốn nói chuyện với anh, một phút em cũng không muốn ngây ngô, nói chuyện với anh, em rất buồn nôn! !"
Cô nói xong, muốn kéo tay Hàn Văn Hạo xuống, Hàn Văn Hạo nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, hai tay duỗi tới ngang lưng cô, lén ngắt sợi dây ngọc trai đen ngang lưng cô, chuỗi ngọc trai lập tức buông lỏng, Hạ Tuyết kêu khẽ một tiếng, phát hiện chuỗi ngọc trai vừa đứt, vạt áo váy trước ngực mình, sẽ phải rớt xuống, cô hốt hoảng biến sắc, lập tức nhào vào trong ngực của hắn, dán chặt vào lồng ngực của hắn, ngăn vạt áo váy rơi xuống, hai tay ôm cổ của hắn, ngẩng đầu lên, trợn to cặp mắt, cắn răng nghiến lợi, nói: "Cái người này, điên sao! !"
"Nếu không điên, làm sao ở cùng một chỗ với em ? Làm sao yêu em ?" Hàn Văn Hạo ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, vuốt ve chỗ trũng khêu gợi trên eo của cô, khẽ xoa da thịt mềm mại của cô, lòng bàn tay ấm áp, dục vọng trên người bị kích thích, ánh mắt hắn chăm chú, nóng bỏng, cúi đầu nhìn cô.
Hạ Tuyết bất đắc dĩ ôm cổ của hắn, rất thân mật cùng hắn dán chặt ở chung một chỗ, mặt tựa vào trên bả vai của hắn, nhìn về phía nơi khác.
Cuối cùng điệu Waltz cũng kết thúc, đoạn cuối điệu nhạc vẫn nhẹ nhàng du dương, đầy lãng mạn vũ khúc hai người. Đột nhiên, các đôi tình lữ trong sàn nhảy, cuồng nhiệt ôm nhau khiêu vũ, Hàn Văn Hạo cũng ôm Hạ Tuyết, tay dùng lực, ôm chặt eo nhỏ của cô, nhẹ bước theo vũ điệu trong sàn nhảy, nhẹ nhàng chuyển động thân thể.
Hạ Tuyết thở hổn hển, tựa vào trong ngực của hắn, cảm nhận hơi nóng từ lồng ngực hắn, còn có trái tim đang nhảy lên, hai tròng mắt của cô ửng đỏ.