Hàn Văn Hạo lạnh lùng quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết đang dựa vào hành lang bên cạnh, nhìn hắn. . . . . .
Hắn không lên tiếng, quay đầu lại nhìn cánh cửa kia đóng chặt . . . . . .
Hạ Tuyết có chút vui sướng khi người gặp họa, nhìn người này nói: "Đáng đời a! Người ta nói, trời sinh con nít để đòi nợ cha mẹ! Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! ! Ai bảo trước kia anh khi dễ tôi như vậy! Hừ!"
Hàn Văn Hạo hừ lạnh một tiếng, không khách khí nhìn cô!
Hạ Tuyết ôm vai nhìn hắn nói: "Sau này đừng trở lại, tránh tự mình chuốc lấy đau khổ! Tôi nói rồi, người này có đôi khi vô cùng đáng ghét! Anh lại không tin! Anh cùng nó ở chung một thời gian, nó sẽ chỉnh chết anh! Tôi thật là kỳ quái! Tại sao con gái người khác, tất cả đều nhu thuận hiểu chuyện nghe lời cha mẹ, tôi lại sinh một kẻ khác người như vậy! Cũng không biết lúc chế tạo nó, xảy ra vấn đề gì!"
Hạ Tuyết vừa nói xong, lại nghe tiếng khóc con gái ở trong phòng truyền đến, cô tức giận, đẩy Hàn Văn Hạo, hung hăng đạp một cước lên cánh cửa, nói: "Con còn dám khóc sao! ! Có phải muốn bị đánh hay không?"
Tiếng khóc bên trong lập tức dừng lại!
Hai mắt Hàn Văn Hạo nheo lại, sau đó quay đầu nhìn Hạ Tuyết, có chút nghi ngờ nhìn cô, suy nghĩ xem có phải cô đem hận ý đối với mình, phát tiết trên người con gái hay không. . . . . .
"Cô thường xuyên đánh con bé sao?" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết hỏi.
Hai mắt Hạ Tuyết nheo lại, phát hiện Hàn Văn Hạo thật sự rất coi trọng con gái, cho tới bây giờ cô cũng chưa cảm thấy mình thống khoái như vậy, cô đột nhiên mặt lạnh nói: "Đúng vậy a! Tôi thường xuyên đánh nó! Chỉ cần nó không nghe lời, cả ngày, tôi lấy giá áo giống lúc nảy, đánh nó vài cái . . . . ."
Đột nhiên ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp lóe, nhìn cô!
Hạ Tuyết không biết hả hê thế nào, ôm vai, cười như không cười rời khỏi.
Hàn Văn Hạo không nhịn được, nhìn cánh cửa đóng chặt, quay đầu nhìn bóng lưng Hạ Tuyết nói: "Rốt cuộc. . . . . . Con bé thích loại giường nhỏ nào?"
Hạ Tuyết ở đầu hành lang bê kia truyền tới: "Anh yên tâm đi! Anh tài trí lắm nhưng không rõ cái gì gọi là chán ghét và yêu thích! Không biết nó yêu thích chiếc giường nhỏ kia thế nào đâu! Đoán chừng bây giờ còn một mình, bàn tay của nó đang sờ soạn chiếc giường nhỏ kia đó!"
Hàn Văn Hạo nhướng mày, quay đầu nhìn cánh cửa kia!
Trong căn phòng màu hồng. . . . . .
Phòng ngủ không còn ai, chỉ có cái màn lụa phấn hồng bay bay. . . . . . thủy tinh lấp lánh động lòng người. . . . . . hòa trong tiếng sóng biển, sau đó nghe tiếng một chút tiếng động, một lúc sau, lại nghe tiếng bước chân, quả nhiên cô bé đã thay một chiếc áo sơ mi màu hồng cánh sen, chiếc váy nhỏ màu trắng, cuốn ống tay áo thật dài, trong tay có khăn lông màu trắng, vẻ mặt bình tĩnh đi tới giường nhỏ xinh đẹp, nhẹ nhàng lau chiếc giường thủy tinh, vừa lau vừa nghẹn ngào bỉu môi nói: "Chán ghét! Tại sao là giường nhỏ xinh đẹp như vậy! ! Chán ghét!! Không biết mặc dù con chán ghét thân thế của công chúa Bạch Tuyết, nhưng con thích cô ấy xinh đẹp sao? Chán ghét! Tại sao là màu hồng thủy tinh! ! ? Chán ghét! !"
Cô bé vừa cẩn thận lau chiếc giường thủy tinh nhỏ, vừa lau vừa lo lắng nói: "Mình làm sao mang về Pháp đây? Phải nộp thuế hay không? Chán ghét! Chiếc giường sao lại xinh đẹp như vậy a?"
Bộ dạng nhỏ bé, vừa lau giường, vừa tò mò nhìn hoa văn, miệng chu ra nói: "Chán ghét! Thật sự là rất chán ghét, rất đẹp! ! Hừ! Cả đời mình cũng không gặp hắn! ! Hừ! !"
Hàn Văn Hạo đi ra phòng khách, nhìn thấy Hạ Tuyết đang ngồi ăn sáng một mình, cô vừa ăn bánh trứng, vừa nói với Hàn Văn Hạo nói: "Daniel ở thư phòng, có thể là trách tôi đánh con gái, không để ý tới tôi ! Anh có chuyện tìm hắn thì vào gặp hắn đi!"
Hàn Văn Hạo tò mò nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Làm sao cô biết con bé thích chiếc giường nhỏ kia?"
Hạ Tuyết tức giận nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Nếu một đứa bé thực sự không thích cái gì, sẽ không phản ứng lớn như vậy! Nhất là Hạ Hi Văn, con bé đối với vật không thích hoặc không vừa mắt với ai, đều lựa chọn coi thường hắn! hiểu chưa? Cho tới bây giờ nó đều không thèm để ý cái gì, lãng phí thời gian của nó! Đây là tôn chỉ ứng xử của nó !"
Hàn Văn Hạo nghe những lời này, cúi đầu nhìn Hạ Tuyết như hổ đói ăn gần 5 đĩa bánh trứng trước mặt, giống như bữa tối cuối cùng, rốt cuộc hắn không nhịn được, vươn tay gạt mấy cái đĩa, làm rơi xuống sàn bị bể, bất mãn nói: "Tôi nói cô ăn nhiều như vậy, làm sao Daniel xúc động thích hôn môi với cô chứ?"
Trong miệng Hạ Tuyết nhai bánh trứng, vẻ mặt nhăn lại, giống con heo nhỏ, tức giận trừng mắt nhìn hắn! !
Hàn Văn Hạo nhìn cô khó coi như vậy, hắn không nhịn được, duỗi ngón trỏ, đẩy mạnh miếng bánh trứng đang nhô ra trở vào trong miệng cô, tiếp theo đưa ngón tay dính lòng đỏ trứng lau trên vai cô, nói: "Thật là ghê tởm! Trên thế giới này, tại sao lại có người phụ nữ ăn 5 đĩa bánh trứng? Tổng cộng là 50 cái! Buổi tối, lúc Daniel tiên sinh ôm cô ngủ, không cảm thấy mình ôm một cái bánh trứng lớn ngủ sao?"
Sau lưng Hạ Tuyết như rồng phun lửa “phù” một tiếng, cháy sáng lên, cô liều mạng nuốt hết cái bánh trứng xuống, cầm lấy một ly nước trái cây uống ực một cái, đặt mạnh cái ly trên mặt bàn, chỉ vào Hàn Văn Hạo hét to: "Hả ……. anh không cần bị con gái của tôi khi dễ, anh muốn phát tiết trên người tôi!! Cái gì kêu ôm bánh trứng lớn ngủ? Mỗi tối, chúng tôi cùng ôm nhau ngủ không biết có bao nhiêu hương vị nồng ấm! ! Còn hôn nhau say mê!! Anh cút cho tôi ! Đừng can dự đến chuyện của tôi ! ! Mẹ nó! ! Cho Hi Văn chiếc giường nhỏ 1.000.000 đồng, lại nói lời buồn nôn với lão nương! Fuck! !" Mặt cô đỏ lên, đi theo Daniel làm thân sĩ lâu như vậy, cũng đã quên nói lời thô tục thế nào rồi !
Hàn Văn Hạo nghe xong lời này, hừ một tiếng, sau đó bước lại gần Hạ Tuyết, hắn biết lúc Hạ Tuyết dùng cơm, người giúp việc sẽ không quấy rầy, hắn lạnh lùng nắm cằm của cô! !
"Anh buông tay! !" Hạ Tuyết vươn tay đẩy hắn ra!
Hàn Văn Hạo vẫn nắm cằm của cô, buộc cô ngẩng đầu lên nhìn mình, sau đó lạnh lùng nói: "Cô nói các người mỗi tối cùng ôm nhau ngủ? Hắn hôn cô say mê?"
"Đúng thì sao?" Hạ Tuyết ngửa mặt không chịu thua nói: "Chúng tôi không biết có bao nhiêu ngọt ngào! ! !"
Đuôi mắt Hàn Văn Hạo lộ ra ý cười hỏi: "Hắn hôn cô? Vô cùng say mê hôn cô?"
“Đúng vậy!” Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn nói.
Hàn Văn Hạo nắm chặt cằm của cô, hỏi: "Có xé quần áo của cô hay không? Mạnh mẽ đè lên người cô? Sau đó cắn cằm của cô?"
Hạ Tuyết nhanh chóng trừng mắt!
Hai mắt Hàn Văn Hạo nheo lại nhìn cô. . . . . .
"Mắc mớ gì đến anh?" Hạ Tuyết có chút chột dạ nhìn hắn ! !
"Không có! Chỉ hỏi một chút! Hỏi một chút, tao nhã như Daniel tiên sinh, làm sao cùng một cái bánh trứng lớn như cô kích tình!" Hàn Văn Hạo trào phúng quay đầu, lại nhìn thấy tại cửa ra vào, Cẩn Nhu đang mỉm cười được người giúp việc đón, đi vào.