"Tả La đến kìa. . . . . ." Có người nhẹ giọng kêu !
Hạ Tuyết ngạc nhiên, mừng rỡ ngẩng đầu, nhìn Tả La nhiều năm không gặp, mặc tây phục trắng, vẫn vô cùng đẹp trai, vô cùng mê người, đi vào bảng kí tên, sau đó ánh đèn flash sáng lên, cầm bút xong kí tên, đi tới bàn tiệc bên này, còn nhìn minh tinh, các bạn bè quen thuộc về phía dưới đài chào hỏi. . . . . .
"Tả La!" Hạ Tuyết vô cùng nhớ người bạn cũ, cô nhìn Tả La, nhớ lần đầu tiên quay phim thử của mình, cùng Tả La đóng một phân cảnh trong “Vương triều hiện đại”. . . . . .
Tả La nghe có người khẽ gọi mình, kinh ngạc nhìn qua, lúc này, nhìn thấy Hạ Tuyết, hắn ngạc nhiên, mừng rỡ đi tới, kêu to: "Hạ Tuyết! I’m so miss you! ! !"
Hạ Tuyết cũng ngạc nhiên, mừng rỡ đứng lên, đi qua Tả La, hai người thâm sâu ôm nhau, nhìn đối phương thật vui vẻ chào hỏi.
Hàn Văn Hạo vừa uống rượu đỏ, vừa nhìn Tả La ngạc nhiên, vui mừng ôm lấy Hạ Tuyết một lần nữa, sau đó rất thân quen kéo tay cô, đi đến trước mặt các người bạn minh tinh, giới thiệu Hạ Tuyết với từng người, Hạ Tuyết cũng lễ phép chào hỏi, còn cùng nam minh tinh Âu Mĩ đối mặt, chào hỏi. . . . . . Hàn Văn Hạo quay đầu đi, không lên tiếng, nhìn người chủ trì trên khán đài, bắt đầu bán đấu giá các vật phẩm quý giá trong tay khách quý!
Nhân viên nghiệp vụ vừa nghe, lập tức đem cử bài trong tay đưa đến từng vị khách quý, sau đó nhân viên nghiệp trên khán đài mở tấm vải nhung đen nhỏ phủ trên khán đài, bày ra rất nhiều bình hoa, túi xách hàng hiệu, trang sức châu báu, trong đó có chai rượu đỏ cực phẩm năm 1982 Hạ Tuyết từ trang trại rượu bên Pháp mang về . . . . . .
Thật ra Hạ Tuyết là một cô gái đối sự vật xung quanh, luôn ôm rất nhiều ảo tưởng tốt đẹp, cô không từ chối hoàn cảnh xung quanh mình, tuy Daniel mang cô đi rất nhiều nơi, nhưng tham gia buổi đấu giá, vẫn là lần đầu tiên, cô cảm thấy mới mẽ, hỏi Isha các kỹ xảo liên quan đến việc bán đấu giá, Isha giải thích cho cô từng cái, cô nghe chăm chú, sau đó vui vẻ cầm cử bài, cười nói với Isha: "Tôi rất thích viên Dạ minh châu của Lưu đạo diễn!"
"Thích thì chờ một chút nữa gõ xuống là được!" Isha cố ý đứng sát vào Hạ Tuyết nói: "Dù sao, cha đứa bé có một bó lớn tiền bạc!"
Rốt cuộc Hạ Tuyết không thể nhịn được nữa, nhìn Isha nói: "Cô thật sự muốn tôi hủy bỏ hợp đồng đúng không?"
Isha đành phải cười trừ.
Hạ Tuyết vừa trừng mắt liếc mắt nhìn Isha, vừa nhìn Hàn Văn Hạo đang cùng vị hôn thê nhìn kỹ danh sách bán đấu giá, Tần Thư Lôi chỉ vào một bình hoa cổ bên cạnh, mỉm cười nói: "Em thích bình hoa này, em cảm thấy rất đẹp. Đặt ở trong phòng của em, cắm hoa Phượng Hoàng, nhất định rất tuyệt vời".
Hàn Văn Hạo hơi cười, nhàn nhạt nói: "Nếu em thích, gõ bảng là được".
"Xin mời các vị khách quý tham gia đấu giá dời đến chỗ ngồi phía trước một hàng !" Người chủ trì mỉm cười cầm Microphone nói.
Các khách quý vừa nghe, cùng nhau dời chỗ ngồi một hàng đến phiên đấu giá, Hạ Tuyết vừa ngồi xuống chỗ của mình, đã nhìn thấy Hàn Văn Hạo cũng ngồi xuống bên cạnh, cô không vui trừng mắt nhìn hắn, sau đó hơi lui về phía sau nhìn bảng tên chỗ ngồi một chút, quả nhiên là tên họ của hắn, trong lòng của cô “ồ” một tiếng, không nhịn được, nhìn hắn một cái, rất không vui ngồi xuống vị trí của mình, gương mặt lạnh lùng, nhìn phía trước.
Hàn Văn Hạo cũng mặt lạnh nhìn phía trước, nhưng Tần Thư Lôi lại gần cô, cười ngọt ngào nói: "Nhất định phải lấy được bình hoa Tần Lam, em thật sự rất thích! !"
Hàn Văn Hạo mỉm cười gật đầu đáp lời.
"Isha! ! Tôi nhất định phải lấy được viên dạ minh châu, sau đó cùng Hi Văn hai người giấu trong chăn chơi đùa!" Hạ Tuyết rất hưng phấn nói.
"Tốt ........... hi vọng không ai nâng giá với cô!" Isha cười nói.
"Mặc kệ! Tôi muốn viên dạ minh châu kia!" Vẻ mặt Hạ Tuyết hơi ngẩng lên nói.
Hàn Văn Hạo nghe lời này, ánh mắt trong ánh đèn màu tím chợt lóe sáng.