Hoàng hôn!
Hàn Văn Vũ muốn rời khỏi, hắn nói với Hạ Tuyết sáng sớm ngày mai tới đón nàng cùng nhau đi tham gia nghi thức ghi hình! Hạ Tuyết gật đầu, mỉm cười tiễn chân hắn, mới vừa định đi trở về, lại lơ đãng nghe được giọng lảm nhảm của một y tá trong phòng truyền đến: "Nghe nói Hạ Tuyết mang thai, đứa bé là con của Bác sĩ Hàn chúng ta. . . . . ."
"Không thể nào!? Không phải Bác sĩ Hàn đã có vị hôn thê sao? Làm sao có thể?"
"Tại sao cô biết là không? Cô thấy được à?" Có một y tá mỉm cười nói.
"Nhưng tôi xem bọn họ cũng không có làm chuyện gì a!"
"Ôi, giúp cô ấy đi phá thai, nhưng sau đó không làm nữa!! Hiện tại muốn sinh con nên mua cho cô ấy rất nhiều sữa bột dành cho phụ nữ có thai, cô nói một người đàn ông, nếu như không có quan hệ gì với cô ấy thì tại sao đối với cô ấy tốt như vậy?"
Hạ Tuyết đứng ngoài cửa, nghe những lời này, lòng của nàng lạnh giá ….
***********************
Hạ Tuyết kéo hành lý nặng nề, mặc váy ngắn đen, mang vớ đen, mang giày bệch màu trắng, áo khoác trắng mà hắn mua cho nàng, đứng ở trạm xe bus, mỉm cười chờ xe buýt tới. . . . . .
Xe buýt màu trắng chậm rãi dừng lại trước trạm, Hạ Tuyết lập tức kéo chiếc rương hành lý nặng nề, bước lên xe buýt, đi tới phía sau xe ngồi, quay đầu lại, nhìn tòa cao ốc Bệnh viện, nước mắt lăn xuống, nàng thở dài một hơi, tay đặt nhẹ nơi bụng, sâu kín nói: "Bảo bối a, chúng ta phải kiên cường một chút, mẹ nhất định cố gắng sinh ra con, mặc kệ hai vai nặng bao nhiêu, mẹ cũng nhất định sẽ vệ con thật tốt, giống như chú đã cho mẹ đôi cánh!"
Hàn Văn Kiệt xem xong báo cáo chẩn đoán bệnh, mệt mỏi xoa xoa cặp mắt, bắt tay với Viện Trưởng, chuẩn bị đến phòng bệnh Hạ Tuyết, ăn bữa tối với nàng, nhưng khi hắn mở cửa phòng bệnh, thấy giường bệnh trống không, nghĩ người này đã đi đâu rồi? Hắn khẽ cười một tiếng, xoay người đi tìm nàng, đang xoay người, trong nháy mắt, nhìn cái bàn nhỏ bên cửa sổ, đặt một phong thư màu xanh dương, hắn kỳ quái đi vào phòng, lúc này mới phát hiện, phòng bệnh dọn dẹp sạch sẽ, quần áo và sữa bột của Hạ Tuyết cũng không thấy, hắn sững sờ, cầm phong thư màu xanh dương, mở ra đọc . . . . . .
"Bác sĩ Hàn, khi anh đọc lá thư này thì tôi đã đi rồi, tôi thật sự không muốn làm phiền anh nữa. Ở trong lòng của tôi, anh vẫn luôn là Thiên Sứ, dùng một đôi cánh thật ấm áp, lương thiện, bảo vệ tôi thật chặt, thời gian ở cùng với anh là thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi, được anh thương yêu, được anh cưng chìu, được anh quan tâm. . . . . . trong lòng tôi, anh là người thân nhất, nhưng dù sao bên cạnh của anh, còn có một vị hôn thê mà anh vô cùng yêu thương. Tôi với anh ở chung một chỗ, sẽ phát sinh nhiều lời đồn đãi, thị phi, tôi không muốn làm cho cô ấy hiểu lầm anh, cũng không muốn để cho mọi người hiểu lầm một người thiện lương, tốt đẹp như anh! Tôi hi vọng anh và Mộng Hàm tiểu thư có thể hạnh phúc mỹ mãn! Tôi hi vọng cuộc đời của anh có thể hạnh phúc mỹ mãn! Không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho mình, tôi không thể vĩnh viễn làm bệnh nhân của anh, anh cũng không thể vĩnh viễn là bác sĩ của tôi, nếu như tôi không chết, cũng phải có một ngày ra đi. . . . . . Sau khi tôi đi, anh sẽ không còn phiền toái, không cần mỗi ngày giúp tôi ăn cơm, cũng không cần giúp tôi đi tản bộ. . . . . . Tuy rằng tôi không muốn, nhưng tôi chỉ có thể nói hẹn gặp lại. . . . . . Hạ Tuyết"
Hàn Văn Kiệt chợt ném lá thư, vọt khỏi phòng bệnh, chạy ra bên ngoài bệnh viện. . . . . .
Hàn Văn Kiệt chạy ra cửa bệnh viện, chạy vòng qua vườn hoa, chạy tới trạm xe bus . . . . . .
Xe buýt chậm rãi rời đi. . . . . .
"Hạ Tuyết………." Hàn Văn Kiệt nhìn trạm xe bus, lớn tiếng kêu!
Hạ Tuyết cúi đầu, đóng điện thoại di động, thở dài, nhìn xe nhanh chóng chạy thẳng về phía trước, hơi cười khổ.
Hàn Văn Kiệt thở phì phò đứng trong tuyết, nhìn chiếc xe buýt dần dần chạy xa, hắn bất đắc dĩ tựa người vào trước tấm bảng của trạm xe bus, suy nghĩ nàng rốt cuộc muốn đi đâu?
Hạ Tuyết có thể đi đâu? Nhà của Quách Dung không thể ở, mình cũng thật sự không có chỗ đi, cũng chỉ có thể tìm Hàn Văn Vũ thôi! Cho nên gần 8 giờ tối, Hàn Văn Vũ mặc áo len màu xanh dương đậm, quần thể thao màu trắng, áo khoác dầy cộm, đi ra vườn hoa nhỏ, nhìn Hạ Tuyết đứng ngây ngốc sững sờ trước rào chắn nhỏ, kéo một rương hành lý to đùng, hắn kỳ quái hỏi: "Này! Cô đang làm gì vậy?"
"Ngày mai anh đi bệnh viện đón tôi, rất phiền toái! Không bằng tôi tới đây thì tốt hơn! Anh nói Lynda chuẩn bị kí túc xá cho tôi nhanh một chút!" Hạ Tuyết kéo hành lý đi vào trong nhà, vừa nói.
Hàn Văn Vũ cười nhận lấy hành lý trong tay nàng, nói: "Cô muốn tới đây, nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đi đón cô! Thiệt là! Trời đang rất lạnh, đi một mình đến thật tội nghiệp mà?"
Hạ Tuyết hi hi hi cười xong, lập tức nhìn các loại rau cải nàng trồng trong rào chắn đã không còn, nàng kêu to lên: "A!! Rau cải tôi đâu?"
Hàn Văn Vũ vừa kéo hành lý đi vào trong, vừa nói: "Bị dê ăn rồi !"
Hạ Tuyết vừa nghe, tức giận quát to lên: "Lại là con dê này? Cho tới bây giờ tôi cũng chưa gặp qua con dê không biết xấu hổ như vậy!! Sớm muộn có một ngày, tôi bắt bọn chúng hầm hết!"
Hàn Văn Vũ đã đi vào rồi, không nghe thấy Hạ Tuyết nói gì ….
Hạ Tuyết tức giận quay đầu lại, nhìn đường núi hun hút, nàng nắm chặt nắm tay nói: "Tôi nhất định phải đem bọn chúng hầm, bồi bổ cho bảo bối của tôi! Hừ!!"
Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết vừa tắm xong, mặc áo ngủ thật dầy đi tới, nhào lên ghế sofa nằm, kéo cái chăn đắp người, cầm hộp điều khiển ti vi, mở ti vi xem! Ánh mắt Hàn Văn Vũ nheo nheo tiến lại gần Hạ Tuyết nói: "Cưng ơi! Hay là . . . . . . Chúng ta kết hôn đi!?"
Hạ Tuyết thần trí mơ màng!! Nàng không ngừng nhấn hộp điều khiển ti vi, tức giận nghĩ tới rau cải mầm của mình! Nàng tức giận! ! Rất tức giận!!
"Chờ tôi bắt được con kia dê lại rồi nói!"
"Ngày mai tôi bắt hết bọn chúng lại?" Hàn Văn Vũ mỉm cười hỏi: "Vậy cô gả cho tôi!"
"Tùy ý!" Hạ Tuyết căn bản cũng không nghe rõ Hàn Văn Vũ đang nói gì với mình!