Từ giữa ruộng hoa, một cô gái áo trắng đứng ở chỗ xa, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, đột nhiên cô quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông kia, nụ cười trên mặt từ từ bay mất, biến thành sự u buồn và oán giận, giống như đang tố cáo ông là người đàn ông bạc tình và ác độc. Qua vài phút sau, ánh mắt của cô đột nhiên trở nên tối tăm, căm hận, giống như một thiên sứ đang muốn báo thù, hướng tới ông bước từng bước một .
Hách Chấn Tân sợ hết hồn hết vía nhìn người từ từ đi về phía mình, bị sợ đến mức muốn quay đầu chạy trốn, nhưng không đợi ông hành động, bên cạnh liền truyền đến một giọng nói bắt buộc ông phải dừng lại.
- Tổng giám đốc Hách, ông làm sao vậy? - Người bên cạnh nhìn Hách Chấn Tân muốn rời đi liền hỏi, dáng vẻ vô cùng lo sợ, ông sao có bộ dáng giống như gặp quỷ vậy?
- Tôi . . . . . Tôi. . . . . . - Hách Chấn Tân nhìn người bên cạnh một chút, lòng lo nơm nớp, hình như vừa rồi ông thấy Lam Tuyết Nhi, cô ấy đang ở nơi này sao? Tim lập tức chết đứng. Nơi đó nào có bóng dáng của ai, cả ruộng hoa trừ mấy người công nhân đang tu sửa bên ngoài, căn bản là không có gì cả.
- Ách. . . . . . Không có, không có gì. - Hách Chấn Tân liếc nhìn chung quanh ấp a ấp úng nói, tâm vẫn còn đang cuồng loạn, chẳng lẽ anh nhìn thấy là ảo giác? Cũng biết đây chẳng phải là nơi tốt lành gì.
- Duy nhất, tới đây.
- Dạ, con tới ạ.
Đang lúc Hách Chấn Tân vừa mới yên tâm, muốn tiếp tục giới thiệu, trong ruộng hoa lại đột nhiên vang lên tiếng người nói chuyện, ngay sau đó từ phía xa truyền đến một giọng nói vô cùng dễ nghe, để cho ông không tự chủ được lại lần nữa hướng phía xa. Chỉ thấy bóng dáng màu trắng nhỏ, thân hình mảnh khảnh từ dưới một khóm hoa đứng lên, trán nhỏ mồ hôi ướt đẫm, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ tươi cười, chạy đi một hướng khác.
- Duy Nhất, con xem kìa, đây là chuyện gì xảy ra? Có phải nó ngã bệnh rồi không? - Người kia thấy cô đã tới, vội vàng hỏi.
- Không có việc gì, chỉ là một cái cây bị khô héo mà thôi ạ. – Cô nghiêm túc nhìn một chút cây hoa mà người nọ đang chỉ, sau đó cười một tiếng, đưa tay xoa xoa mồ hôi trên mặt nói.
Hách Chấn Tân nhìn nụ cười của cô, mắt thiếu chút nữa trợn ra ngoài, không phải bởi vì người trước mắt dáng dấp đẹp đến kinh người, mà bởi vì người trước mặt rất giống cô gái đã chết hơn mười năm trước chết; chẳng lẽ cô ta còn sống, làm sao cô ta lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ cô đào đất sống lại sao? Không, không thể nào, ông lập tức phủ nhận loại ý nghĩ này. Giật mình đi qua, ông từ từ bình tĩnh lại. Nhớ tới mới vừa nghe được người kia gọi cô là Duy Nhất, mà cái người đã chết không phải tên này, cũng liền nghĩ, đây chỉ là một trùng hợp, chỉ là người giống người mà thôi. Nhưng Duy Nhất cái tên này thế nào nghe quen thuộc như vậy? Ông đã nghe qua ở đâu rồi sao?
- Giám đốc Hách, giám đốc Hách? - Người bên cạnh thấy Hách Chấn Tân giống như mất hồn mất vía, nhăn mày lại, trong lòng không vui nói.
- À? A, thật là xin lỗi, tôi vô lễ quá. Tình hình của nơi này chính là như vậy, ông xem như thế nào ạ - Hách Chấn Tân lấy lại tinh thần, đối với người bên cạnh cười nói, khóe mắt thỉnh thoảng hướng về cô gái trong bụi hoa kia.
- Hiện tại vườn hoa cũng không như tôi mong muốn, nói về giá tiền nó có hơi cao. - Người kia nói. Thật ra thì, vừa đến cái chỗ này là ông liền bị hấp dẫn, chỉ là làm người làm ăn đương nhiên là ép giá thấp mà mua thì càng thích thú hơn.
- Cái gì? Có thể cao hơn một tí không ạ? Đây đã là một nơi rất tốt kia mà, ông. . . . . . - Hách Chấn Tân không ngờ người này lại ra giá thấp như vậy, lập tức nóng nảy nói.
- Tôi nhiều nhất có thể ra năm mươi vạn, sẽ không nhiều hơn nữa, ông suy nghĩ một chút đi! - Người kia nói xong, xoay người rời đi. Cũng không phải ông không thích nơi này, ngược lại cái chỗ này ông rất thích, chỉ là ai cũng biết Hách Chấn Tân là một con dã thú, nếu như trước kia ông ta đối với người khác tha thứ một chút, hôm nay ông đây cũng sẽ không làm khó ông ta như vậy.
- Haizzzz. . . . . . , chớ tôi với, mọi chuyện có thể thương lượng. . . . . . - Hách Chấn Tân thấy người kia bỏ đi, vội vã đuổi theo, đem dáng dấp của người giống vợ trước như đúc kia ném ra sau ót.
Nghe được tiếng gọi ầm ĩ của ông, cô gái đứng ở trong bụi hoa, nhẹ nhàng quay đầu lại, nụ cười từ từ trên mặt thối lui, hai tròng mắt nhẹ nhàng bắn ra một tia lạnh lẽo.
Mới vừa rồi cô nghe được cái gì? Bán ruộng hoa này?
- Duy Nhất, Duy Nhất, nên về ăn cơm thôi. – Một giọng nói từ sau lưng truyền đến vô cùng ôn hòa.
- Dạ con tới ngay ạ - Cô nhìn thật sâu cái người đã ra đến xe, sau đó trên mặt lập tức sáng lạn như ánh mặt trời, xoay người rời đi.
Hách Chấn Tân mệt mỏi đi về nhà, đặt mông ngồi vào trên ghế salon, vô lực thở dài một cái.
- Như thế nào? Người kia ra giá bao nhiêu? - Trương Mỹ Lệ vừa nhìn thấy chồng trở lại, lập tức hỏi, mấy ngày nay bà đều không dám đi ra ngoài, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ bị người khác nói thành bà muốn chạy trốn, từ đó bà liền khó sống.
- Ông ta chỉ chịu ra năm mươi vạn, tôi không có bán. - Hách Chấn Tân liếc nhìn người trước mặt nói.
- Năm mươi vạn? Cái vườn hoa đó ít nhất cũng xấp xỉ một nghìn vạn nha, làm sao có thể ít thế kia?
- Với TMD, đều là chút bỏ đá xuống giếng(*), bọn họ cũng đều biết chúng ta bây giờ ra sao, cũng muốn lấy tất cả của chúng ta, giá tiền đương nhiên là ép xuống rồi.
(* bỏ đá xuống giếng = muối bỏ biển nghĩa là: quá ít ỏi, chẳng thấm tháp gì, chẳng có tác dụng gì)
- Vậy phải làm thế nào? Năm mươi vạn trên tổng số tiền mình nợ thì vẫn chưa 1% nữa - Trương Mỹ Lệ nhanh chóng lo lắng.
- Đúng rồi, hôm nay trong vườn hoa anh thấy một người - Hách Chấn Tân đột nhiên phát lên ý nghĩ về cô gái kia.
- Người nào?
- Một dáng dấp rất giống Lam Tuyết Nhi.
- Anh. . . . . . gặp ma, Lam Tuyết Nhi đã sớm chết rồi, cõi đời này làm sao có thể có chuyện người giống người như đúc. Hay trong lòng anh đối với cô ta là nhớ mãi không quên nên mới xuất hiện ảo giác? Em cho anh biết nha, cô ta đã sớm chết thành tro bụi chẳng thể về được đâu - Trương Mỹ Lệ liếc mắt ông, châm chọc mà nói.
- Nói cái gì đó? Anh là đang nói sự thật với em, đừng linh tinh. - Hách Chấn Tân trợn mắt giận dữ nhìn cô một cái, mỗi lần vừa nhắc tới cô gái kia, ông liền gặp ác mộng, thế ông còn muốn nhắc làm gì?
- Em cũng là đang nói chuyện nghiêm chỉnh à- Trương Mỹ Lệ hừ lạnh một tiếng, ngồi vào trên ghế salon.
- Tên của cô ta không phải là Tuyết Nhi
- Gọi là cái gì? - bây giờ Trương Mỹ Lệ đối với những thứ này là một chút cũng không muốn nghe, cô chỉ muốn nhanh một chút kiếm được tiền trả nợ thôi.
- Nghe người công nhân nơi đó gọi cô là Duy Nhất, Mỹ Lệ, em đã từng nghe qua cái tên này chưa? Anh có cảm giác giống như đã từng nghe qua cái tên này vài lần rồi. - Hách Chấn Tân nghi ngờ hỏi, ông có cảm giác cái tên này khá quen thuộc.
- Duy. . . . . . Duy Nhất? -Trương Mỹ Lệ giật mình hỏi.
- Đúng vậy.
- Ngu ngốc, ban đầu anh cùng Lam Tuyết Nhi sinh ra một đứa bé, không phải liền kêu Duy Nhất sao? - Trương Mỹ Lệ đưa tay đánh đầu của ông một cái.
- Cái gì? - Hách Chấn Tân giật mình ngồi dậy, cô gái kia là con của ông? Cố gắng bình tâm lại suy nghĩ một chút, đứa bé năm xưa, cô gái giống Lam Tuyết Nhi, chẳng lẽ là Duy Nhất. Chẳng lẽ là cô thật sao?
- haizzz, anh nói gặp người có dáng dấp y chan Lam Tuyết Nhi, có thể chính là con bé lúc ấy em đi bán. - Trương Mỹ Lệ nghĩ rồi nói ra, làm sao cõi đời chuyện người giống người, trừ phi bọn họ có quan hệ máu mủ.
- Có thể, Mỹ Lệ, nên làm thế nào? Có phải hay không nó sẽ trở về báo thù? - Hách Chấn Tân nghĩ tới đây da đầu tê dại, lòng hoảng sợ.
- Anh đừng hoảng hốt, chúng ta còn chưa có biết rõ là đúng hay không? Nếu như là con bé còn sống…. - Trương Mỹ Lệ suy nghĩ một chút nói.
- Lời này có ý gì?
- Anh đừng hỏi cái này vội, anh trước hãy nói cho em biết, anh gặp con nhỏ đó ở đâu, nó đang làm gì? - Trương Mỹ Lệ đột nhiên tinh thần tỉnh táo, ngồi vào bên cạnh chồng, không còn ưu sầu mà còn rất vui vẻ.
- Hình như là đang chăm sóc hoa - Hách Chấn Tân nghiêm túc suy nghĩ một chút nói.
- A, nói cách khác, hiện tại con nhỏ đó không có gì ràng buột, như vậy thì dễ rồi, ok, bây giờ anh liền phái người đi tìm con nhỏ đó về đây. - Gương mặt Mỹ Lệ lộ ra một nụ cười ý vị, không kịp chờ đợi nói.
- Tìm nó về đây làm chi? - Hách Chấn Tân không hiểu nổi trong đầu vợ mình đang suy nghĩ gì, lúc trước cô kiên trì bán nó đi, hôm nay thế nào lại muốn ông tìm nó về?
- Anh ngốc quá, nếu như cái con nhỏ đó thật sự là Duy Nhất, dầu gì cũng được coi là con gái của anh, như vậy, ngày mai anh liền đem con bé tới cho người kia, vừa giữa lại được con gái của chúng ta, cũng không cần phải trả tiền cho người kia, càng không cần ngồi tù, chẳng phải là một công đôi việc sao? Sau đó chờ qua đoạn thời kỳ này, chúng ta lại bán ruộng hoa, đến lúc đó ruộng hoa không phải có giá hơn sao? Rồi chúng ta cùng gầy dựng lại sự nghiệp, tối thiểu vẫn là đủ sài. - ở trong lòng Trương Mỹ Lệ không ngừng tính toán, cười đến hài lòng.
- Nhưng. . . . . . , năm đó chúng ta bán nó rồi, nó không chừng còn mang thù với chúng ta nữa, làm sao lại nghe lời chúng ta? Lại nói, ngừơi kia chưa chắc là con bé
- Hiazzz anh ngu thế, con nhỏ đó làm việc ở ruộng hoa, chứng tỏ nó rất quan tâm đến chỗ đó, ngày trôi qua khẳng định cũng không có gì đặc biệt. Chúng ta chỉ cần nói, nếu như nó không nghe của chúng ta, chúng ta liền đem cái đó vườn hoa bán đi, đây chính là thứ mẹ nó để lại cho nó, nó còn dám không nghe của chúng ta? Lại nói coi như nó không phải đứa bé kia, chúng ta cũng có thể cho nó chút tiền, bảo nó làm bộ là con của chúng ta để cho chúng ta dẫn nó đi đến nơi đó, ở trong ruộng hoa công việc chẳng có nhiều tiền, nghe nói nó sẽ được trở thành bà lớn, chắc nó còn quỳ xuống cảm ơn chúng ta nữa là khác?
- Đúng, đúng, vợ anh thật thông minh - Hách Chấn Tân cao giọng tung hứng vợ mình, tán thưởng sự thông minh của bà. Làm sao anh lại không nghĩ tới những thứ này?
Vì vậy một âm mưu ra đời, chỉ là bọn họ nghĩ âm mưu sẽ được như ý sao? Tất cả sẽ hoàn toàn như họ sắp đặt sao?
Hãy chờ xem *cười gian*