– Ngồi xuống.Anh nhăn mày lại:– Bộ dạng em như sắp ngất đến nơi rồi.Cô vẫn mơ hồ nhìn anh giống như đang đợi anh trả lời. Lý Phong ngồi xuống cạnh cô, than nhẹ rồi từ tốn nói:– Cha mẹ Annie cũng là bạn tốt của cha mẹ anh, bọn anh lớn lên bên nhau có thể nói là thanh mai trúc mã, cả hai nhà đều hi vọng sau này bọn anh có thể lấy nhau, kết thành thân gia.– Năm Annie mười tuổi, cha mẹ cô ấy bị tai nạn xe cộ mà qua đời. Cha mẹ anh nhận nuôi cô ấy. Lúc ấy cảm xúc của cô ấy không tốt, để trấn an cô ấy và khiến cô ấy có cảm giác vó người thân. Cha mẹ anh mới nghĩ ra cách để bọn anh đính hôn.– Thật ra mọi người đều biết anh với Annie chỉ có tình cảm anh em nhưng vì lúc ấy không có cách nào khác nên mới làm như thế. Anh cùng Annie đính hôn cũng quá mười năm, muốn kết hôn cũng nên sớm kết hôn rồi nhưng vẫn trì hoãn không cưới. Bởi vì nhà anh đều đợi có ngày Annie sẽ yêu người nào đó rồi chủ động giải trừ hôn ước.– Nhưng ai cũng không nghĩ tới người rơi vào võng tình, giải trừ hôn ước lại là anh. Anh nói xong liếc nhìn cô đầy thâm ý.– Kết hôn với em rồi anh có gọi điện về nhà nói chuyện này cho cha mẹ, thuận tiện thảo luận xem nên nói như thế nào với Annie để tránh làm cô ấy tổn thương. Anh không biết người nhà nói như thế nào mà không quá vài ngày Annie đã xuất hiện. Sau đó, em không từ mà biệt rời khỏi anh khiến anh muốn giải thích cũng không có cơ hội.Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.Lý Phong chìm trong hồi ức đau khổ mà nhớ lại còn Trạm Na là khiếp sợ mà không nói nên lời.Sao có thể như thế được, cô nghĩ là bọn họ yêu nhau, nghĩ anh chỉ là muốn chịu trách nhiệm với cô mà mới cưới cô, cô phụ vị hôn thê yêu dấu.Cô không muốn lấy oán trả ơn. Anh đã không cần báo đáp mà vô tư giúp đỡ cô lại bị cô hủy đi hạnh phúc cả đời. Bởi thế cô mới nhịn đau mà bỏ đi, gạt đi trái tim đã sớm yêu thương anh.Nhưng sự thật vì sao lại là như thế? Cô rời đi rốt cục là vì cái gì? Những năm gần đây cô thống khổ, tương tư là vì cái gì? Cô đúng là đứa ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!– Lý Phong…. Cô nên nói cái gì? Chuyện đến nước này, cô còn có thể nói gì? Em thật có lỗi, em không biết sự thật là như vậy….– Đó là bởi vì em ngay cả hỏi cũng không hỏi đã rời đi. Anh nhìn cô lạnh lùng nói, trong giọng nói không ẩn giấu được sự phẫn nộ và thương tâm.– Em nghĩ là anh yêu cô ấy. Trạm Na thấp giọng trả lời.– Trong mắt em anh là loại người trong lòng yêu một người mà vẫn còn phát sinh quan hệ nam nữ cùng em sao?Cô không biết, thời gian bọn họ biết nhau quá ngắn.– Lần đầu tiên đó là ngoài ý muốn, anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm nên em nghĩ chuyện kết hôn của chúng ta chỉ là vì anh muốn chịu trách nhiệm.– Chỉ là chịu trách nhiệm. Lý Phong khó tin: Anh đã nói là anh yêu em.– Em thấy anh nói với Annie rằng anh phải chịu trách nhiệm với em, khi đó trên mặt anh cùng giọng nói của anh đều là sự bất đắc dĩ.– Anh không hề báo trước đã kết hôn đối với Annie mà nói là sự tổn thương lớn. Chẳng lẽ em còn muốn anh trước mặt Annie nói anh yêu em, vừa nhìn thấy em đã không tự chủ được mà yêu, nhất kiến chung tình, trừ em ra thì không thể yêu ai khác, anh muốn nhanh chóng kết hôn với em là để chiếm giữ em làm của riêng sao?Trạm Na chốc lát rơi nước mắt, nước mắt khiến tầm mắt của cô mơ hồ, lại giống như đám mây đen trong lòng cô bấy lâu nay bị gạt đi mà bầu trời lại trở nên tươi sáng.Cô cho tới giờ cũng không hay biết vì mắc kệ anh làm gì. Nhìn bên ngoài anh luôn thoải mái tự tại chứ không giống như có tình cảm sâu sắc như vậy với côKhi giúp cô trả nợ, khi gặp mặt các quan khách, khi cùng cô một đêm tình tỉnh lại, ngay cả khi anh nói thích cô, yêu cô cũng rất dễ dàng, một chút ngại ngùng, khẩn trương, không tự nhiên cũng không có. Cho nên cô mới nghĩ có lẽ anh thực sự có chút cảm tình với cô nhưng kết hôn thì là do chịu trách nhiệm là chính.Anh yêu cô, thật sự là anh có yêu cô thế mà cô lại rời xa tình yêu của anh. Trời ạ, chính cô lại làm chuyện tàn nhẫn như thế với anh– Em…Cô muốn nói xin lỗi anh nhưng cổ họng lại nghẹn lại không nói ra lời, nước mắt như đê vỡ không ngừng rơi xuống.Trạm Na khóc nấc lên. Vì chính mình tự cho là đúng mà làm tổn thương anh. Cô chỉ muốn anh được hạnh phúc mà không nghĩ hạnh phúc của anh lại hủy trong tay cô. Cô thật quá ngu xuẩn ô…ô…Than nhẹ một tiếng
Đồ ngốc này! Lý Phong ôm cô vào lòng, bất đắc dĩ mà yêu thương ôm chặt côÔm chặt cô, anh cúi đầu hôn lên tóc cô, than nhe. Cuối cùng cô lại ở trong lòng anh.Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, chiếu sáng phòng Trạm Na.Xa cách hơn năm năm, khi tỉnh lại trong lòng anh khiến cô cảm giác như một giấc mộng, vừa đẹp lại vừa chân thật.Trạm Na nhìn chăm chú khuôn mặt an tĩnh này, đôi mi dày rậm khiến cho con gái cũng phải đố kị nhưng lại không làm tổn hại đến khí chất người đàn ông anh tuấn của anh. Cô thở nhẹ chỉ sợ quấy nhiễu anh ngủ, phá tan đi giấc mộng đẹp này.Nhưng làm sao bây giờ? Càng nhìn anh lại càng muốn hôn anh.Nhẹ hôn anh chắc sẽ không đến mức đánh thức anh đâu, không phá tan giấc mộng đẹp này. Cô nghĩ, hơi do dự một chút rồi không nhịn được, nghiêng người nhẹ nhàng hôn anh. Nhưng nháy mắt anh mở to mắt nhưng không biến mất như cô lo sợ mà ngược lại, khẽ mở đôi môi, liếm liếm môi cô khiến cô như ngừng thở.Động tác trên môi không ngừng, anh nhìn thẳng mắt cô khiến mặt cô đỏ hồng, nhắm mắt lại. Đột nhiên cảm giác lưỡi anh tiến vào trong miệng cô, đầu tiên là ôn nhu thăm dò, rồi từ từ gia tăng lực đạo giống như vòng ôm của anh bên hông cô, đem cô áp sát người anh.Sau đó anh xoay người đè lên người cô, chậm rãi hôn từng tấc da thịt của cô rồi ôn nhu cùng cô kết hợp làm một. Động tác của anh nhiệt tình mà tràn ngập tình yêu khiến cô rơi lệ.– Sao thế? Anh làm em đau à?Anh hỏi, giọng nói vì dục vọng mà có chút khàn khàn.Trạm Na lắc đầu, vùi mình trong lòng anh, nức nở một hồi rồi nghẹn ngào nói:– Em xin lỗi.– Xin lỗi cái gì? Anh nhẹ vuốt tóc cô, ôn nhu hỏi– Rời xa anhLý Phong đang vuốt tóc cô khẽ dừng tay rồi lại tiếp tục vuốt ve.– Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa. Anh nhẹ nhàng nói.– Anh không tức giận, không trách em, không hận em ư? Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy lệ, giọng nói run run đầy sự hối hận và tự trách.– Nói không tức giận, không trách, không hận em là nói dối.Anh yên lặng từ tốn nói:– Trên thực tế trong ba năm đầu tìm em anh đã oán hận em, oán hận ông trời nhưng oán hận cũng không thể thay đổi điều gì
Oán hận cũng không giúp anh thấy khá hơn chỉ làm phí bao nhiêu thời gian, khiến những người quan tâm anh cũng đau lòng mà thôi.– Em xin lỗi. Nghĩ đến mình đã khiến anh đau khổ, Trạm Na lại nóiAnh nhẹ nhàng lắc đầu, tay nhẹ nhàng chặn môi cô.– Anh không muốn giẫm lên vết xe đổ, đem thời gian lãng phí oán hận em nên em cũng đừng nói xin lỗi nữa, hơn nữa…. Anh nhìn cô chăm chú: so với nghe em nói xin lỗi, anh thích em nói ba chữ khác hơn.Cô run run vuốt ve khuôn mặt anh, ngón tay chậm rãi vẽ lên những đường cong trên đó, nghẹn ngào nói:– Em yêu anhLý Phong ôm lấy khuôn mặt cô, khàn khàn yêu cầu:– Nói lại lần nữa đi– Em yêu anh, thật sự yêu anh, rất yêu anh.Cô nói lại lần nữa, đáy mắt trừ bỏ nước mắt ra còn có sự nhung nhớ, áy náy và tình yêu. Những năm này cô rất nhớ anh, rất nhớ. Anh không nhịn được nghiêng người hôn cô, hôn lên từng giọt lệ trên mặt cô, ôn nhu nhìn cô.– Cùng anh về nhà đi– Vâng. Trạm Na không chút do dự gật đầu.– Anh không nói nhà ở Đài Bắc mà là ở Arab– Arab?? Cô kinh ngạc chớp chớp đôi mắt, lập tức nhớ ra anh là Arab Hoa kiều.Cùng anh về Arab? Đây là chuyện cô chưa hề nghĩ đến.Cô không phải không muốn mà là không xác định khi cùng anh trở về có thể thích ứng với cuộc sống ở đó không?Nếu cô nhớ rõ thì Arab ngoài những bãi cát vàng còn là vương quốc dầu mỏ, vẫn là quốc gia nam tôn nữ ti (trọng nam), phụ nữ không được tùy tiện ra khỏi nhà, nếu muốn ra thì phải che kín từ đầu đến chân, hơn nữa… cô đột nhiên nhớ ra một chuyện trọng yếu – nơi đó người đàn ông có thể lấy bốn vợ.Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, dùng chăn che kín cơ thể ngồi dậy, vẻ mặt hoài nghi nhìn anh.– Sao thế? Em không thích à? Anh cũng ngồi dậy theo, cẩn thận nhìn cô hỏi.Trạm Na hơi do dự rồi không nhịn được mà hỏi:– Nhà anh ở Arab có phải còn ba cô vợ đang chờ anh không?Lý Phong ngẩn ngơ kinh ngạc nhìn cô, tiếp theo ngửa đầu phá lên cười.– Hahaha…. Anh cười thật khoa trương, giường bị anh cười mà rung lên.Trạm Na xấu hổ đỏ mặt. Anh… anh đang cười cái gì. Chuyện cô hỏi đáng cười như thế sao?– Không được cười. Cô kêu lên.– Trời ạ. Anh cố gắng khống chế bản thân nhưng vẫn cười không ngừng.– Không được cười nữa. Thấy anh vẫn cười không ngớt, cô không nhịn được đánh anh một cái.– Bà xã à, em thật sự rất đáng yêu, anh rất yêu em. Anh đột nhiên ôm cổ cô, cười tươi rồi lại hôn cô.– Anh làm cái gì? Dừng lại!Cô xấu hổ kêu to, tuyệt đối không thích cảm giác bị cười nhạo rồi lại bị anh sàm sỡ thế này.– Anh đang cười cái gì? Cô tức giận hỏi.Lý Phong cười, nhếch miệng nói:– Vì em đang ghen nên anh rất vui.– Em không ghen. Cô cãi lại, mặt đỏ bừng lên.– Thật không ghen?Anh trêu chọc cô khiến cô càng đỏ mặt rồi cam đoan với cô:– Em yên tâm, tuy anh lớn lên ở Arab nhưng vẫn chỉ thừa nhận chế độ một vợ một chồng thôi, không có bốn vợ đâu.– Em không ghen, chỉ muốn xác nhận một chút thôi.Cô lấy ngữ khí kiên định nói.– Đúng thế, đúng thế. Tuy nói như vậy nhưng vẻ mặt anh cười như không cười cho thấy anh căn bản không tin.Trạm Na tức tối trừng mắt nhìn anh nhưng nhìn khuôn mặt khoái trá và đắc ý kia, lòng cô lại trở nên mềm mại, cảm giác có chút thỏa mãn.Cô thích anh vui vẻ– Lý Phong. Cô khẽ gọi anh.– Ừ. Anh ôn nhu nhìn cô, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.– Tuy rằng em chưa bao giờ nghĩ sẽ rời Đài Loan đến nơi khác sống, cũng rất sợ hãi đến một nơi xa lạ, ngôn ngữ không thông, không thể thích ứng nhưng là… Cô kiên định nhìn anh, kiên định mỉm cười nói: em sẽ cùng anh về Arab