Editor Bồ Đào
Ba ngày sau, dương lịch ngày bảy tháng mười, chính là sinh nhật của Đỗ Tiêu, mới sáng sớm tinh mơ, cô đã nhận được điện thoại của Lục Vân Tranh, cảm xúc so với chủ nhân bữa sinh nhật là cô còn kích động hơn, mặc dù Lục Vân Tranh không thể về tham dự sinh nhật, nhưng trong lòng Đỗ Tiêu vẫn cảm thấy muôn phần ấm áp.
Lục Vân Tranh còn nói mua quà sinh nhật cho cô, hôm nay chuyển phát nhanh có thể sẽ đến nơi, trong điện thoại, Lục Vân Tranh thần bí hề hề thừa nước đục thả câu, Đỗ Tiêu cũng giả vờ tò mò làm lục vân tranh vô cùng thích thú.
Kiều Thiên Ban thực tế hơn, trực tiếp tặng cho cô phong bao lì xì.
Bữa cơm sáng nay, theo thông lệ, là tự tay Tô Nguyên làm, lúc Đỗ Tiêu đi đến Cùng Xuân viện, trên bàn đã bày đủ bát đũa, còn có bốn đĩa ăn sáng ngon miệng.
Kiều Đức Trí với Tơ Liễu ngồi xuống, đối diện không nói gì, khi nhìn thấy cô xuất hiện, không khí mới bắt đầu náo nhiệt lên, “Đỗ Tiêu, mau tới, ông ngoại cháu ở sau bếp đang nấu mì trường thọ, chờ cháu đến khai vị.”
Đỗ Tiêu mỉm cười đi qua, cùng hai người chào hỏi, sau đó liền muốn ra bếp hỗ trợ, lại bị Kiều Đức Trí túm chặt cánh tay, “Ngồi xuống, hôm nay là sinh nhật cháu, sinh nhật quan trọng nhất, chỉ có bốn chén mì mà thôi, một mình ông ngoại cháu có thể làm được.”
Tơ Liễu lúc này không đeo khăn che mặt, gắng gượng cong khóe môi, bởi vì trên mặt da thịt nhăn nheo, nhưng bởi vì cao hứng, cũng có vài phần miễn cưỡng vui vẻ, nhưng bà chỉ có thể dùng sức hướng lên trên nhếch nhẹ khóe môi, mới có thể làm chính mình cười thoạt nhìn không miễn cưỡng, “Kiều gia gia của con nói rất đúng, ngồi xuống chờ đi, ông ngoại con chuẩn bị chu đáo hết rồi.”
Đỗ Tiêu lúc này mới an tâm ngồi xuống, thấy đĩa trên bàn bày biện không được đẹp mắt, theo bản năng duỗi tay điều chỉnh, đĩa là gốm đen, phiếm u quang, dùng để làm đồ đựng, khiến người ta có ý vị khác.
Cô quả thật rất giống Tô Nguyên, nhìn thấy hình ảnh này, sẽ theo bản năng chú ý, ví dụ bốn món ăn sáng kia, người bình thường thấy chỉ biết nghĩ ăn ngon không, mà không quan tâm đến thành phần của nó, nhưng trong thâm tâm, cô đã cân nhắc cẩn thận liệu màu sắc và mùi của cà chua có hợp lý hay không, liệu ớt đỏ có bị cắt quá nát hay không, và nước sốt trên dưa chuột có thể ảnh hưởng đến giá trị thẩm mỹ hay không, còn cây cải dầu kia có phải còn xanh quá..
“Mỳ tới rồi……” Tô Nguyên bưng cái khay, trên mặt mỉm cười từ trong bếp đi tới, trên người mặc chiếc tạp dề màu trắng, trên đầu mang mũ đầu bếp, khiến cả người thoạt nhìn trẻ ra vài tuổi.
Tơ Liễu nhìn thần sắc có chút hoảng hốt.
Trong lòng Đỗ Tiêu lại vô cùng rung động, không chỉ vì chén mì trường thọ kia, mà còn vì thái độ này của ông ngoại, ông ngoại xuống bếp cơ hồ rất ít chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, một là sinh nhật mẹ và cô , còn có đến sinh nhật của Kiều gia gia và Thiên Ban mới bộc lộ tài năng, thế nhưng, cho dù chỉ là thỉnh thoảng, thì sự nghiêm túc của ông vẫn không hề suy giảm. Chiếc tạp dề màu trắng và chiếc mũ đầu bếp phải được đeo lên, nó luôn sạch sẽ và ngay thẳng, nhìn ông nấu ăn khiến người ta có cảm giác kinh hãi. Sự nghiêm túc của các nghi lễ, cho dù chỉ là các thực phẩm thô và đơn giản trong tay , thì cũng không khiến chúng có cảm giác nghèo hèn.
Đây mới chính là đầu bếp thực sự.
Đỗ Tiêu đứng lên, giúp đỡ cầm chén bưng cho mỗi người, sau đó đi đến sau lưng Tô Nguyên, cởi tạp dề cho ông, không phải tùy ý gỡ xuống, mà là cực kỳ trịnh trọng ngay ngắn.
Tô Nguyên tự cởi mũ đầu bếp, hành động đó vô cùng nghiêm túc và thiêng liêng.
Người không hiểu được sẽ cho rằng hai người là cố ra vẻ huyền bí, làm ra vẻ, làm bộ làm tịch, nhưng Kiều Đức Trí cùng Tơ Liễu đều hiểu, đôi mắt Tơ Liệu hiện lên chua xót, , bà cũng đã từng như vậy, yêu trù nghệ giống như sinh mạng của mình, nhưng giờ thì sao? Bà không có cái tâm, và nấu ăn trở thành một công việc kiếm sống. , bà chỉ như có lệ, chỉ là một cái máy móc chết lặng cố gắng hoàn thành, không có chờ mong, cũng không có vui mừng.
Mặt hồ chết lặng này, cũng chỉ khi nhìn thấy cảnh này, mới có thể sinh ra gợn sóng.
“Nhanh , nhanh, nhân lúc thức ăn còn nóng mau ăn đi.” Kiều Đức Trí tiếp đón, cầm lấy chiếc đũa, gấp không chờ nổi ăn hai miếng lớn, phân biệt rõ vị, nghiêm trang nói, “Tô Nguyên này, không phải ta đả kích ông, mười năm trước, khẳng định ông nấu rất ngon, nhưng mười năm sau, Đỗ Tiêu liền thắng ông một bậc, đến nỗi hiện tại, ai, ngươi hoàn toàn có thể kiêu ngạo nói, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.” Ngừng nói, lại bổ sung một câu, “Đừng lo lắng về điều này, đây vốn là một chuyện tốt, điều đó thể hiện ông dạy rất tốt, không giống ta, ta truyền thụ cho Thiên Ban, kết quả là, tiểu tử ngốc kia một nửa bản lĩnh của ta cũng chưa học được, ai, người so người với người phải chết, hàng so với hàng đều vứt, ông so với ta có phúc……”
Nghe đến mấy lời này, Tô Nguyên cũng không giận, cũng không đáp lại, chỉ là từ ái nhìn Đỗ Tiêu, “Ăn đi, Đỗ Tiêu.”
“Vâng ạ, cảm ơn ông ngoại.” Cổ họng Đỗ Tiêu có hơi bị nghẹn.
Tô Nguyên oán trách một tiếng, “Cháu đứa nhỏ này, với ta còn nói cảm ơn cái gì, làm gì xa lạ, nhanh ăn đi.” Nói xong, cúi đầu ăn mì, che khuất đáy mắt ướt át.
Đỗ Tiêu cũng cúi đầu, lấy chiếc đũa cắp một ít, ưu nhã bỏ vào trong miệng, không phát ra một chút âm thanh, mặt nhìn bình thản không có gì lạ, rau cải không có, chỉ ở trên cùng bỏ thêm một chút rau thơm trang trí, tăng giá trí thẩm mĩ, thậm chí không thể kích thích cảm giác thèm ăn của mọi người, nhưng khi ăn vào, lại tựa như mở ra một bảo tàng rộng lớn, các loại kinh ngạc cảm thán phát ra, tư vị đậm đà quyến rũ, lại như một cơn lốc xoáy, nháy mắt liền thổi quét toàn bộ khoang miệng.
Bản lĩnh này, trước mắt cô không thể nào đạt tới, người ngoài nghề chỉ thấy vô cùng bình thường,nhưng trong nghề lại thấy vô cùng sống động, Kiều gia gia không không hiểu trù nghệ, cảm thấy cô làm tuyệt vời, nhưng kỳ thật ông ngoại loại này lù khù vác cái lu chạy tay nghề so với cô còn cao minh hơn nhiều.
Bản lĩnh của ông ngoại, cô mới chỉ học được bảy phần mà thôi.
……
Ăn mỳ xong, Đỗ Tiêu đứng dậy muốn đi dọn dẹp, lại bị Tô Nguyên chặn lại, “Đỗ Tiêu, để mẹ cháu dọn cho, cháu đi cùng ông vào phòng một chút, ông ngoại cũng chuẩn bị cho cháu một phần quà.”
Nói xong, không cho cô cơ hội cự tuyệt, liền chắp tay sau lưng rời đi.
Đỗ Tiêu có chút chần chờ, cảm thấy có điều gì đó không trong dự liệu sắp xảy ra.
Tơ Liễu vỗ vỗ tay cô, phức tạp nói, “Đi đi, nơi này để mẹ dọn là được.”
Kiều Đức Trí cho cô một ánh mắt cổ vũ.
Đỗ Tiêu lúc này mới cất bước rời đi.
Lời editor cầu bình luận và like