Sở Trường Ca xui xẻo nhất, có loại cảm giác đau khổ nằm không cũng trúng đạn, liên quan gì đến anh chứ, tại sao ngay lập tức đã trở thành tình địch rồi? anh cũng đâu có quen biết liễu đỗ tiêu? “Mộ Tịch, cậu không nên làm như vậy……”
Yến Mộ Tịch lạnh lùng ngắt lời, “Nhưng không phải làm như vậy tôi sẽ tiết kiệm được sức lực à?”
Sở Trường Ca khóc ròng, “Đơn giản mà nói là cậu đang thô bạo, lạm sát kẻ vô tội, mà đáng thương nhất chính là tôi, tôi chưa hề làm gì cả, lại đối với liễu đỗ tiêu không dám tăm tia, lớn lên đẹp chả nhẽ cũng là do tôi sai ư?”
Yến Mộ Tịch nhàn nhạt nói, “Đẹp không phải do cậu sai, nhưng nếu như khiến Liễu Đỗ Tiêu bộc phát thú tính muốn nhào vào lòng cậu, vậy cậu chính là tội không thể tha thứ.”
Sở Trường Ca thiếu chút nữa nghẹn chết, người khác nói lời này, có lẽ là nói giỡn, nhưng Mộ Tịch tuyệt đối không phải là người rảnh rỗi đi hài hước, khẳng định anh thật sự có bản lĩnh này, vì thế, Sở Trường Ca chỉ có thể xin tha, chơi bài tình thân, “Mộ Tịch, tôi chính là em họ cậu nha.”
Tuy nhiên, Yến Mộ Tịch không chút nào dao động, “Thì làm sao? Theo đuổi vợ càng quan trọng hơn, cho nên, tốt nhất cậu hãy cầu nguyện chính mình đừng bị nhìn trúng, nếu không, tôi sẽ không chút do dự đại nghĩa diệt thân*.”
*Đại nghĩa diệt thân nghĩa là vì việc nước quên việc nhà, vì đại nghĩa không quản người thân.
Sở Trường Ca, “……”
Hắn vốn đang tò mò muốn trêu chọc Liễu Đỗ Tiêu, nhưng bị cảnh cáo như vậy, hắn còn dám ló mặt đi đến trước mặt con gái người ta sao? Mộ Tịch chắc chắn là thật sự thích người ta, cho nên mới sinh ra dục vọng chiếm hữu muốn làm của riêng mãnh liệt như vậy, hắn nhưng thật ra cũng nhận, đã có thể vì một miếng ăn, liền tẩu hỏa nhập ma, lục thân* cũng không nhận, thật đúng là nghĩ một chút cũng đã cảm thấy bực bội.
*Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ con.
Yến Mộ Tịch lại nhìn Chiêm Quốc Thông, thúc giục hỏi, “Nói đi, rốt cuộc là cô ấy thích phương diện nào?”
Chiêm Quốc Thông cảm thấy bất lực sâu sắc thở dài, “Thiếu gia, hôm nay tôi cũng là lần đầu tiên gặp con bé, tôi làm sao biết con gái người ta yêu thích cái gì?”
Nhưng mà, lời này cũng không thể làm Yến Mộ Tịch từ bỏ, “Lần đầu tiên thấy? Đổi thành người khác, quen biết sơ, không hiểu biết về tình cảm có thể tha thứ, nhưng còn ông?” Giọng nói hơi dừng lại, ngữ khí chắc chắn nói, “Dựa vào ánh mắt nhìn người của ông, lại không thể nhìn thấu được lòng dạ của một cô gái hai mươi tuổi à?”
Chiêm Quốc Thông tức khắc nghẹn lời.
Yến Mộ Tịch nhẹ nhàng tiếp tục nói, “Thân là đại quản gia Yến gia, nếu không nhìn sắc mặt nghe lời nói biết người như vậy, vậy coi như là không làm tròn được bổn phận, gần đây tôi mới nghiên cứu ra một quản gia người máy, có lẽ trước hạn đã phải mời nó ra sân rồi.”
Nghe vậy, Chiêm Vân Hi vội vàng nháy mắt ra hiệu với cha mình.
Chiêm Quốc Thông đành phải thỏa hiệp, nhưng ông cũng không thể kéo người khác xuống nước, vì thế, căng da đầu nói, “Tôi cảm thấy, những người trên bảng nam thần, đều không phải là đối tượng con bé yêu thích.”
Kỳ thật ở trong lòng ông, đã có đáp án, đó chính là Đông Phương Tương Bạch, bảy người, ông cảm thấy Liễu Đỗ Tiêu khả năng sẽ thích hắn nhất, ôn nhu săn sóc, quân tử như ngọc, hai người lại đều am hiểu trù nghệ, có thể nói có nét yêu thích với theo đuổi giống nhau, hơn nữa, ông còn vô hình cảm thấy hai người ở một phương diện nào đó rất có duyên, này đại khái chính là nét phu thê trong truyền thuyết không phải sao?
“Ông chắc chắn?”
Lời này rõ ràng không có bất luận lực sát thương hay tính uy hiếp gì, nhưng lại làm Chiêm Quốc Thông trong lòng căng thẳng, ngầm bực, khí thế ra uy của thiếu gia ngày càng cường đại rồi, nhưng hiện tại cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, ông cũng chỉ có thể đi tới cuối cùng, “Đúng, tôi chắc chắn.”
“Thế thì theo suy nghĩ của ông, cô ấy sẽ thích loại nào?”
Nghe vậy, Chiêm Vân Hi nhịn không được, hỏi, “Thiếu gia, chẳng lẽ ngài định biến thành dáng vẻ mà cô ấy yêu thích à?”
Trời ạ, thật sự là quá kinh khủng!
Sự thật chứng minh, hắn suy nghĩ nhiều.
Yến Mộ Tịch cho hắn một cái ánh mắt ‘ Tại sao cậu lại có một ý tưởng ngu xuẩn như vậy ’, “Đương nhiên không!”
Chiêm Vân Hi ngượng ngùng mà cười, “Thế thì ngài định làm cái gì vậy?”
Yến Mộ Tịch thản nhiên nói, “Trước tiên đem đào hoa có khả năng xuất hiện tiêu diệt hết.”
Khóe miệng Chiêm Vân Hi giật giật, rất muốn hỏi một câu, ngài thật là nghiêm túc sao? Tại sao lại có cảm giác giống như ngài và con gái nhà người ta đang yêu nhau nhỉ? Rõ ràng là chưa từng gặp mặt, mà ngài đã có kế hoạch tiêu diệt tình địch trước, có phải phòng ngừa quá chu đáo hay không?
Chiêm Quốc Thông xem như ‘tuyệt vọng’, vì thế nghiêm trang nói hươu nói vượn, “Theo ý của tôi, tôi cảm thấy, con bé Đỗ Tiêu chắc chắc thích loại hoạt bát sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, thiếu niên tươi trẻ đầy sức sống.”
Đến lúc đó, người ta lên đại học, vườn trường đều là dạng thiếu niên này, thiếu gia tuy có lợi hại, cũng không có khả năng tiêu diệt hết? Đại học Đế Đô chính là ngôi trường nổi tiếng trăm năm, nhân vật trong Đế Đô có mặt mũi uy tín, hơn phân nửa đều ở chỗ đó, hơn nữa, hiệu trưởng lại là cha chồng của đại tiểu thư, người khác sẽ sợ thiếu gia, nhưng đại tiểu thư tuyệt đối sẽ không.
Yến Mộ Tịch cũng không biết có tin hay không, vẫn là không có hứng thú lại tiếp tục đề tài này, gật gật đầu, tỏ vẻ anh đã biết, sau đó lấy di động ra, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Đem số điện thoại của cô ấy lưu vào cho tôi.”
Chiêm Quốc Thông sửng sốt.
Sở Trường Ca trố mắt.
Chiêm Vân Hi mí mắt run rẩy, a a, đây là lần đầu tiên thiếu gia chủ động yêu cầu phương thức liên lạc với người khác nha, hơn nữa đối phương còn là con gái, thiếu gia là nghiêm túc, là thật sự bởi vì một nồi mì nước kho thịt liền vừa gặp đã yêu, việc này thật ngoài sức tưởng tượng.
“Số điện thoại?” Yến Mộ Tịch có điểm không kiên nhẫn.
Tay Chiêm Quốc Thông run lướt di động của mình, điện thoại hiện ra một chuỗi dãy số, ông vô cùng xin lỗi ông bạn già, liền nhanh như vậy đã đem cháu gái của bạn hiền “bán” đi rồi, bán cho cô một cái ngai vàng Yến gia thiếu phu nhân.
Yến Mộ Tịch sau khi đạt được mục đích, đứng lên, liền tính toán lên lầu.
Sở Trường Ca nhìn bóng lưng của anh, bỗng nhiên nghiêm nghị hỏi, “Mộ Tịch, tại sao cậu lại vội vàng quyết định hấp ta hấp tấp qua loa như vậy?”
Yến Mộ Tịch dừng lại, không quay đầu lại, “Hấp tấp qua loa sao? Tôi tìm hai mươi năm, cũng không hề có người nào có thể nấu ăn hoàn toàn chinh phục được trái tim tôi, chỉ có cô ấy là ngoại lệ, quả thực giống như vì tôi mà sinh ra, tôi nếu không nắm chặt cô ấy, đó chính là có mắt mà không tròng, chính là gây thù oán với bản thân.”
Lời này không có chỗ nào có thể bắt bẻ, nhưng Sở Trường Ca vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng “Nhưng mà, nhưng mà, tâm ý này của cậu, người ta cũng chưa chắc sẽ vui vẻ đón nhận, kết hôn là việc của cả hai người, cậu không thể đơn phương liền quyết đinh như vậy……”
Nghe vậy, Yến Mộ Tịch xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn hắn, rõ ràng bên trong trong veo tinh khiết, sạch sẽ hồn nhiên như trẻ mới sinh, nhưng lại khiến Sở Trường Ca cảm nhận được một cỗ khí phách mạnh mẽ, “Kể từ lúc tôi ăn chén mì kho thịt mà cô ấy làm, dạ dày tôi đã bị chinh phục, có thể nói, tôi đối với tài nghệ của cô ấy nhất kiến chung tình, chỉ hận gặp nhau quá muộn, mà trái tim tôi lại bị dạ dày điều khiển, như vậy, tâm của tôi sớm hay muộn cũng đều là của cô ấy, đây là sự thật không thể bàn cãi, nếu dạ dày và tâm của tôi là của cô ấy, thì cô ấy làm sao lại không thuộc về tôi?”
Sở Trường Ca bị lời này làm kinh sợ, ngay cả khi Yến Mộ Tịch đã lên lầu, hắn còn có chút không hồi thần được, thấy Chiêm Quốc Thông cũng muốn rời đi, nhanh chóng ngăn lại, “Chiêm quản gia, tôi không phải đang mơ chứ?”
Chiêm Quốc Thông thầm kín nói, “Tôi cũng cầu mong là cậu đang mơ.”
Nói như vậy, hắn cũng đang mơ, chuyện vừa rồi mới xảy ra, chắc chắn không phải là sự thật, hắn còn chưa từng gặp ‘thổ lộ bày tỏ tình yêu’ như vậy đâu, quả nhiên là Yến đại thiếu, cuộc sống của thiên tài hắn không tài nào hiểu được.
Sở Trường Ca ôm ngực mình, khoa trương lui một bước, lẩm bẩm nói, “Cái này gọi là chuyện gì vậy, tôi đây là chính mắt chứng kiến một màn tình yêu đậm sâu sao? Dượng biết sẽ không giận cá chém thớt lây sang tôi chứ? Còn có chị họ, không phải sẽ giết tôi chứ……”
Hắn càng nghĩ càng sống không còn gì luyến tiếc, đối với Chiêm Quốc Thông cuống quít nói một câu, “Coi như tôi chưa từng đến đây”, sau đó vẻ mặt như gặp phải quỷ co chân chạy.