Editor bồ đào
Nếu nói, Sở Trường Ca lên sân khấu giống như là ánh sáng chiếu rọi thế giới hắc ám, làm người không thể không nheo lại đôi mắt đi nhìn vẻ đẹp của hắn, thì giờ phút này vị nào đó lại giống như bước ra từ một câu chuyện, miêu tả vẫn là một người hoàn mỹ không tì vết như trong truyện cổ tích, anh chính là một nam chính tập trung muôn vàn sủng ái, kèm theo hào quang, rực rỡ lóa mắt, tốt đẹp không giống người thường.
Anh từ cầu thang đi xuống, vì mới tắm xong nên mái tóc đen tùy ý buông lơi trên trán, mặc một bộ quần áo màu xám ở nhà, dáng người thon dài cao ngất giống chi lan ngọc thụ.
Anh trên cao nhìn xuống quan sát mấy người ba giây, khuôn mặt tinh xảo như ngọc không có gì khác thường, nhưng cặp mắt đen láy đến nghịch thiên kia hiện lên một tia không kiên nhẫn, Yến Mộ Tịch vốn là cái người không hề che giấu cảm xúc, cũng cường đại đến mức không cần ai che lấp.
Anh vui, thì thế giới xung quanh, đó là cảnh xuân sáng lạn, tram hoa đua nở.
Anh không vui, thì tất cả phải đầu hàng.
Anh nếu giận, đó chính là luyện ngục nhân gian, cũng may, anh rất ít khi tức giận, không phải là không dám, cũng không phải là không thể, mà là khinh thường, trên đời này người có thể làm anh tức giận chắc chắc là ở trong lòng, để ý như vậy, anh chỉ cho mấy người, những người khác căn bản là không xứng!
……
Anh vừa xuất hiện, Khưu Băng lập tức làm tròn phận sự chạy đến cửa ‘ chịu phạt ’, hắn tài xế kiêm bảo vệ của thiếu gia, đương nhiên phải ở bên ngoài canh chừng, không cho người xấu tiến vào mới là bổn phận của hắn.
Cho nên, hắn đương nhiên cũng không thể chạy trốn.
Thấy thế, ba người đầu bếp kia cũng lu bù lên, tuy rằng bọn họ cũng không biết chính mình đang bận rộn cái gì, nước đã sớm nấu sôi, mỳ cũng nhào rồi, chỉ chờ thả vào nôi đun……
Chiêm Vân Hi cũng muốn giống đà điểu giấu đi, nhưng cậu không thể, chẳng những không thể, còn phải sốt ruột mỉm cười, không sợ chết nghênh đón “Thiếu gia, cậu rửa mặt xong rồi? Bộ quần áo sáng nay lựa chọn cho cậu cậu có thích không?”
YếnMộ Tịch mặt không cảm xúc nói, “Một lần nữa cậu lại thể hiện ra phẩm vị tục tằng thô lỗ ra bên ngoài, tôi không cảm thấy chút vui vẻ nào , bất quá, tôi đối với chính mình thực vừa lòng, bởi vì tôi đối với cậu bao dung lương thiện lòng dạ cũng thật rộng rãi. ”
Chiêm Vân Hi, “……”
Thiếu gia, ngài dùng loại thanh âm dễ nghe làm lỗ tai người khác mang thai để dỗ người ta mà thích hợp sao? Lại nói, phẩm vị tôi lúc nào mà tục tằng thô lỗ? Bộ quần áo này của ngài rõ ràng có thể phô lên dáng dấp người mẫu nam dệt hoa trên gấm mà? Còn có, ngạo mạn tự luyến của ngài càng ngày càng thăng cấp đi? Ngài có bao dung lương thiện? Ngài lòng dạ rộng rãi? Ha hả, tôi đây hiện tại vì sao lại có cảm giác như sống không còn gì luyến tiếc nhỉ?
Được rồi, ngài không trực tiếp coi thường tôi, còn nguyện ý cùng ta nói chuyện, xác thật có vẻ ung dung rộng lượng.
Nhìn Chiêm Vân Hi bị ngược, Sở Trường Ca lập tức không chút khách khí cười rộ lên, cười đến run rẩy cả người, cái gì khí chất yêu nghiệt đánh đâu thắng đó cũng bị mất, quả thực khiến người ta không dám nhìn vào, quả nhiên, Yến Mộ Tịch làm lơ đi qua bên người Sở Trường Ca.
Sở Trường Ca, “……”
Tốt xấu gì tôi cũng là nam thần đứng thứ hai a, sắc đẹp có lực sát thương như thế mà cậu cũng nhìn khong thấy? Tốt thôi, cậu là đệ nhất, nhưng tôi làm ra động tĩnh khoa trương như vậy cũng không thể khiến cậu chú ý một chút sao?
Tâm lí Chiêm Vân Hi tức khắc được cân bằng.
Bất quá, Sở Trường Ca cũng không phải dễ dàng bị đánh bại như vậy, ngươi đối ta làm như không thấy, ta chủ động phản ứng ngươi được chưa? Vì thế, hắn xoay người, nhìn Yến đại thiếu gia đã đi vào phòng bếp, nhiệt tình dào dạt chào hỏi, “Này, Mộ Tịch, buổi sáng tốt lành.”
Yến Mộ Tịch mắt điếc tai ngơ, ánh mắt nhìn chằm chằm một đống mỳ kia, không biết suy nghĩ cái gì.
Mà ba người đầu bếp kia mồ hôi lạnh đã sớm chảy ròng ròng, bọn họ không phải sẽ bị mắng té tát chứ?
Lúc này, vì không nhận được đáp lại Sở Trường Ca bất giác xấu hổ, không ngừng cố gắng, một lần nữa tìm đề tài, “Mộ Tịch, Vân Hi hôm nay chọn quần áo cho cậu phẩm vị cũng là không tồi đâu, đây là tác phẩm của Mai Luân đại sư ……”
YếnMộ Tịch rốt cuộc lạnh lùng cho hắn ánh mắt, “Mai Luân là ai?”
Sở Trường Ca mắc nghẹn khóe miệng giật một cái, đối với anh họ mình cũng là phục sát đất rồi, chỉ số thông minh cao tới 190, có thể nói là trên thông thiên văn, dưới biết địa lý, không gì làm không được, không chỗ nào không hiểu, nhưng đó chỉ là trong lĩnh vực anh chú ý, còn chỗ anh không thèm quan tâm, anh liền thoái hóa thành cái trẻ con, không đúng, trẻ con còn có lòng hiếu học, nhưng anh không có, mà là hoàn toàn vứt đi như giày rách.
“Ha hả, Mai Luân đại sư là một trong những nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới……”
“Thì làm sao? Hắn thiết kế quần áo liền nhất định có thể khiến tôi đánh giá cao à? Chỉ có người hư vinh nông cạn mới theo chiều gió đi sùng bái, cho rằng ăn mặc một cái nhãn hiệu của thiết kế hàng đầu thế giới thì có thể nâng giá trị bản thân lên gấp trăm lần.”
Sở Trường Ca hoàn toàn nói không nên lời, sờ sờ cái mũi, bỗng nhiên nghĩ tới sau khi về nhà muốn đem mấy tủ quần áo nhãn hiệu của Mai Luân đại sư đi vứt a, bằng không chờ ngày nào đó bị Mộ Tịch nhìn thấy, nhất định cho rằng hắn hư vinh nông cạn.
Ô hay, hắn vì cái gì muốn vứt chứ? Đó là hắn đấu giá trên dưới một trăm vạn đạt được, ít nhiều nghệ sĩ cầu mà không được, thiếu chút nữa đã bị Mộ Tịch tẩy não, một lần sảy chân để hận nghìn đời.
Hắn tạm thời không dám nói bậy, vẫn là nên xem chuyện vui là hơn.
Trong phòng bếp, không khí căng như dây đàn, chạm vào là nổ ngay.
Yến Mộ Tịch mở miệng, kỳ thật ngữ khí còn tính là bình tĩnh, “Các người đây là tính làm gì cho tôi? Tại sao tôi không thấy bất kì đồ vật nào có thể ăn? Là do tôi mắt mù hay là các người mặc vào trang phục của hoàng đế?”
Gì? Trang phục của hoàng đế?
Ba người đầu bếp thưởng thức không nổi loại hài hước lãnh mạt này, tập thể mặt như bị ép buộc.
Sở Trường Ca phốc cười ra tiếng.
Chiêm Vân Hi cũng muốn cười, bất quá hắn càng muốn khóc, trời ơi, cha hắn tại sao còn chưa về? Sẽ không định vứt bỏ hắn một mình trốn chạy đấy chứ?
“Tôi đang hỏi các người.” Yến Mộ Tịch trong thanh âm nhiễm lạnh lẽo, anh chưa bao giờ là người có tính tình tốt , liền tính là trên sự nghiệp đạt được thành tựu, khuôn mặt anh đều là hờ hững, chỉ có lúc ăn thoải mái, sắc mặt mới dịu lại vài phần, phần lớn thời gian, anh đều trong trạng thái người sống đừng mong đến gần, bộ dáng không dễ ở chung, cho dù dáng dấp của anh khiến người ta hận không thể nhào qua ôm.
Ba người đầu bếp khẩn trương, giọng nói run rẩy, “Cái kia, chúng tôi, chúng tôi……”
Yến Mộ Tịch không khỏi nhíu mày, ngón tay trắng nõn ở trên bàn bếp gõ mấy cái, đây là điềm báo trước anh không kiên nhẫn, thấy thế, ba người kia sợ tới mức chân đều mềm nhũn, sẽ không vì như vậy mà bị sa thải chứ? Không muốn đâu, có thể vì Yến gia làm việc, là thể diện khiến bao nhiêu người hâm mộ ghen tị, đãi ngộ hậu đãi kia, nháy mắt hạ gục tất cả công ty toàn cầu, có xe có phòng có lương cao, nói câu khoe khoang, chính là những cái này nóng vội doanh doanh cả đời cầu quan phát tài, cho dù đi đến cuối đời thì cũng vô cùng thư thả, công việc như vậy, ai mà bỏ được?
Cho nên, chẳng sợ Yến đại thiếu lại biến thái bắt bẻ, bọn họ đều có thể nhẫn, nhưng hiện tại, người ta cũng nhịn không nổi bọn họ rồi, bọn họ kỳ thật cũng vô cùng oan uổng a, lâm vào bước đường cùng con người ta bỗng nhiên có bản năng sống, Mạnh đầu bếp bỗng nhiên giống như thần trợ, cơ thể cũng không run lên, giọng nói cũng không run, chỉ vào Chiêm Vân Hi, vô cùng rõ ràng nói, “Đại thiếu gia, là Chiêm trợ lý nói, nói chúng tôi không cần chuẩn bị cái gì cả, chỉ chuẩn bị mỳ là được.”
Nghe vậy, Yến Mộ Tịch chậm rãi xoay người.
Chiêm Vân Hi tức khắc cứng đờ, biểu tình giống như bị nguyền rủa, “Ha ha, ha ha, cũng không phải tôi a, thiếu gia, là cha tôi, là cha tôi nói, ông ấy nói phải cho ngài một cái kinh hỉ, đúng vậy, kinh hỉ.”
Chiêm Quốc Thông căn bản chưa từng nói hai chữ kinh hỉ, là do Chiêm Vân Hi tự bịa ra, tạm thời làm yên lòng Yến Mộ Tịch, nhiều hơn vẫn là an ủi bản thân mình, nhất định là kinh hỉ, cũng cần thiết là kinh hỉ a.
“Kinh hỉ sao?” Yến Mộ Tịch âm cuối kéo dài ra.
Chiêm Vân Hi da đầu tê dại, lại vẫn là chém đinh chặt sắt nói, “Đúng vậy, kinh hỉ, vô cùng kinh hỉ.”
Yến Mộ Tịch như có điều suy nghĩ, “Hy vọng không phải là hai cha con cậu vùng vẫy giãy chết.”
Sở Trường Ca nhịn không được, lại cười ra tiếng.
Chiêm Vân Hi cũng cười, chỉ là cười so với khóc còn khó coi hơn, “Thiếu gia cậu thật hài hước.”
YếnMộ Tịch không để ý cậu nữa, ngồi xuống trên ghế.