Triệu Nam Thiên ngắt lời chị ta: “Không phải là tăng tiền thuê.”
Chị dâu Lý thở phào: “Cậu xem cậu đấy, dọa chị dâu giật cả mình. Vậy là chuyện gì?”
Triệu Nam Thiên uống một ngụm trà, từng câu từng chữ giống như sét đánh ngang tai: “Đến hạn hợp đồng thì chúng tôi không cho thuê mặt bằng nữa, mọi người chuẩn bị đi, nếu như anh chị muốn kết thúc hợp đồng sớm thì tôi sẽ trả lại tiền cọc nhà.”
Chị dâu Lý sững sờ: “Nam Thiên à, chuyện này là sao?”
Anh Lý cũng luống cuống, hỏi lại: “Đúng thế, Nam Thiên đang yên đang lành sao lại không cho thuê nữa?”
Ngẫm nghĩ, anh ta bỗng bừng tỉnh nói: “Có phải là do tiền thuê nhà thấp?
Không sao, đúng là tiền thuê nhà của bọn anh thấp hơn những nhà khác, tăng bao nhiêu, cậu nói đi, bọn anh không nói hai lời lập tức đồng ý!”
Chị dâu Lý nhéo một cái vào lưng anh ta, đúng là tiền thuê mặt bằng của nhà họ rất thấp.
Bình quân mỗi tháng thấp hơn bên ngoài hơn ba triệu, một năm là khoảng gần sáu mươi triệu.
Một mặt là mẹ Triệu hiền lành, mức tiền này là của mấy năm trước, bà ấy vấn lấy giá này không tăng một xu.
Mặt khác cũng là chị ta mồm mép lanh lợi, mẹ Triệu cũng lười so đo với chị ta.
Nhưng hôm nay là sao?
Không chắc chính là Triệu Nam Thiên nhân cơ hội tự phát huy, muốn tăng tiên nhà mà thôi.
Ông chồng nhà chị ta lại tự khen ngược, không nói hai lời a dua theol Chị ta cười ha hả, nói: “Nam Thiên này, nhà chị tuy răng khách khứa có đông một chút nhưng mà làm buôn bán quán ăn thì cậu cũng biết đấy, thức khuya dậy sớm kiếm tiền, lợi nhuận chẳng được bao nhiêu, cơ bản là không kiếm được gì nhiều…”
Chị dâu Lý tuy không nói rõ nhưng mà ý tại ngôn ngoại, ý của chị ta chính là: Tiệm lẩu nhà chị không kiếm được bao nhiêu tiền, cậu nhẫn tâm tăng tiền thuê nhà sao?
Triệu Nam Thiên duõi tay búng khói bụi: “Anh Lý, chị Lý ạ, hai anh chị đừng hiểu lầm, tôi đã nói rồi, không phải là vì tăng tiền thuê nhà, chính là hợp đồng sắp đến hạn rồi, tôi không muốn cho thuê nữa!”
Ngẫm nghĩ anh lại bổ sung thêm: “Hơn nữa, diện tích mặt bằng cửa hàng nhà tôi quá lớn, anh chị nếu đã tiết kiệm tiền thì đổi một chỗ nhỏ hơn, cũng giảm bớt áp lực.”
Vẻ mặt anh Lý có chút gượng gạo, cùng là một lời nói, Triệu Nam Thiên nhắc lại hai lần, vậy chẳng phải chứng tỏ là không muốn cho bọn họ thuê nhà nữa hay sao?
Chẳng lẽ là vì chuyện chiều nấy?
Chị dâu Lý không thèm để ý nguyên nhân, cười mỉa mai: “Nam Thiên này, cậu không cho chúng tôi thuê thì còn cho ai thuê nữa? Tối rồi, để anh Lý nhắm rượu với cậu một hôm, đừng dọa chị dâu cậu nữa!”
Anh Lý vội vàng nói: “Đúng đúng, chúng ta uống vài chén, để chị dâu cậu đi làm mấy món nhắm rượu! Khả Hân, em cũng ngồi xuống đây đi, chúng ta cùng nhau ngồi xuống uống vài chén!”
Lúc nói chuyện, anh ta còn nháy mắt ra hiệu cho Lý Khả Hân.
Lý Khả Hân vờ như không nhìn thấy, quay đầu sang một bên.
Trong lòng cô ta ngổn ngang cảm xúc, có mất mát, có buồn bã, có chút giải thoát xen lần một chút sung sướng VÔ CỚ.
Mấy năm nay, anh trai và chị dâu ỷ vào mẹ Triệu dễ tính, không thích so đo mà đã chiếm được nhiều chõ tốt.