Miêu Quốc Khánh ý thức hỏi: “Cô là ai?”
Anh ta vừa lấy lại tỉnh thần từ sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của Tô Mục Tuyết, không nghĩ ra người phụ nữ xinh đẹp khi nói chuyện lại có thái độ này.
Khí lạnh bức người làm cho người ta không thể chống đỡ được.
Tô Mục Tuyết chầm chậm nói: “Anh không cần biết tôi là ai, tôi và Triệu Nam Thiên không giống nhau, nhiều nhất thì anh ấy chỉ đánh anh một trận, còn tôi có thể làm cho anh phải táng gia bại sản!”
“Đừng nghĩ rằng tôi đang đùa với anh, đội ngũ luật sư của công ty tôi có hàng chục người, công nghiệp, thương mại, thuế, vệ sinh, chữa cháy, tất cả đều có thể đảm nhiệm.”
“Trốn thuế, thịt lợn không kiểm dịch, không chỉ mấy điều này, tôi tùy tiện tìm một lý do cũng có thể khiến anh dễ dàng đóng cửa!”
Miêu Quốc Khánh sửng sốt, lời này nếu từ miệng Triệu Nam Thiên nói ra có lẽ anh ta sẽ có chút nghi ngờ.
Nhưng lời này từ miệng Tô Mục Tuyết nói ra lại không cho phép anh ta có nửa điểm hoài nghi.
Cái loại khí thế này ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết không phải người bình thường, muốn giả vờ cũng không giả vờ được.
Cửa hàng thịt lợn của anh ta có thể kiếm tiền ngày càng nhiều, làm sao không có ẩn tình bên trong.
Nếu như sớm biết Triệu gia có loại thân thích này, anh ta nào dám đi tìm dì Triệu gây sự? Anh ta muốn trốn còn không kịp.
Miêu Quốc Khánh không dám tranh cãi: Không dám không dám, việc này thật sự là hiểu lầm, ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện xin lỗi dì Triệu!” Nói xong, mặt mũi anh ta xám xịt bỏ chạy.
Triệu Nam Thiên trừng mắt, nhỏ giọng nói một câu: “Thật ngầu!”
Tô Mục Tuyết quay đầu lại, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: “Triệu Nam Thiên anh đừng tưởng như vậy là xong, về nhà em sẽ tính sổ với anh!”
Triệu Nam Thiên gượng cười không dám trả lời.
Tô Mục Tuyết dần dần hết giận, hạ giọng xuống một chút: “Anh cả, chúng †a đi thôi, đầu tiên đến bệnh viện xem dì Vừa rồi biết mẹ Triệu nhập viện, cô thật sự sốt ruột.
Một mặt là vì Triệu Nam Thiên, mặt khác là vì cô thật sự rất thích mẹ Triệu.
Cho nên lời cô vừa mới nói cũng không phải giả vờ làm bộ, nếu mẹ Triệu thật sự có chuyện gì xảy ra.
Đừng nói tới Triệu Nam Thiên cô sẽ là người đầu tiên không tha cho Miêu Quốc Khánh!
Đoàn người đang đợi lên xe buýt, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người hét lên: “Triệu Nam Thiên kia, cậu đứng lại đó…!”
Triệu Nam Thiên quay đầu nhìn, nãi đều muốn phình lên, vậy mà lại là mẹ Khương cùng cha Khương, hai người bọn họ làm sao tìm được chỗ này?
Sáng nay Khương Bích Kiều lại bảo anh trốn tránh mẹ Khương, anh dứt khoát không trả lời điện thoại của mẹ Khương.
Kết quả không ngờ tới vậy mà lại đụng phải bọn họ ở đây!
Mẹ Khương cười lạnh: “Tốt lãm, Triệu Nam Thiên cậu thật hay, hôm nay tôi gọi điện thoại cho cậu, vì sao cậu không bắt máy?”
Tô Mục Tuyết thấy thái độ đối phương không tốt, quay sang nhìn anh cả một cái.
Anh cả cũng có vẻ mặt không rõ nguyên nhân.
Triệu Nam Thiên đi lên giải thích: “Dì Khương, cháu có chút việc, chậm trê.”