Miêu Quốc Khánh luống cuống. Người bình thường trông thấy dao, nhất là dao mổ heo thì cũng kiêng dè vài phần. Sao Triệu Nam Thiên lại không sợ?
Anh ta lùi về sau một bước, cầm dao mổ heo khoa chân múa tay: “Con mẹ nó, tao cảnh cáo mày đừng có làm bậy, ông đây cũng không sợ mày!”
Vừa dứt lời, Triệu Nam Thiên đã đấm một cú thẳng vào bụng đối phương.
Năng lực đỡ đòn của Miêu Quốc Khánh không tệ, chỉ lảo đảo nửa bước. Sắc mặt anh ta quyết tâm, chém mạnh dao phay xuống!
Triệu Nam Thiên tùy tiện tránh sang một bên, dao mổ heo nhìn thì dọa người nhưng lúc dùng vừa nát vừa nặng, trong mắt anh nó chẳng khác gì một món đồ chơi.
Tiếp cận lần nữa, anh đã tóm được cổ tay của Miêu Quốc Khánh.
Một tiếng thét vang lên, dao phay rơi “ầm” xuống đất. Nếu lệch đi mấy phân thì nó đã cắm lên mu bàn chân của anh ta.
Cái này cũng chưa hết, chưa đợi Miêu Quốc Khánh mở miệng, cả người anh ta đã bị Triệu Nam Thiên dùng một tay khống chế.
Anh ta nặng hơn một trăm ký, ngay cả cô cũng thô hơn đùi của người bình thường.
Nhưng Triệu Nam Thiên không tốn chút sức nào đã tùy tiện khóa cổ anh ta lại.
Miêu Quốc Khánh hít thở không được, sắc mặt đỏ lên: “Họ… Họ Triệu, con mẹ nó mày muốn làm gì, ông đây…”
Nói chưa dứt lời, bụng đã chịu một cú đấm.
Mặt của Miêu Quốc Khánh tái mét lại, anh ta vẫn muốn cứng rắn tiếp nhưng trên mặt lại ăn một bạt tai.
Gương mặt mập phì lập tức chuyển đỏ, răng một bên cũng bị lung lay.
Lúc này Miêu Quốc Khánh mới biết đã đắc tội nhầm người, thái độ hòa hoãn lại: “Người anh em, chuyện gì cũng từ từ, có phải có hiểu lầm gì không?”
Triệu Nam Thiên nhắc nhở anh ta: “Thích Lý Khả Hân thì mày cứ việc theo đuổi, đó là quyền của mày. Còn dám động vào người nhà tao nửa ngón tay, mày có tin tao giết mày không?”
Miêu Quốc Khánh vội vàng giải thích: “Anh em, chuyện của mẹ anh thật sự không liên quan tới tôi…”
Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: “Tao có nói là chuyện gì sao?”
Miêu Quốc Khánh biết bản thân đã lỡ miệng, dứt khoát ngậm miệng không nói nữa.
Triệu Nam Thiên cũng lười nghe anh ta giải thích, trở tay nhấn một cái, ấn mặt anh ta xuống thớt chặt thịt.
Thớt dính đầy dầu và máu, mùi hôi thối gay mũi đập thẳng vào mặt.
Triệu Nam Thiên cầm con dao bên cạnh lên, chặt “ầm” xuống, chưa chào hỏi gì mà đã đánh.
Miêu Quốc Khánh suýt nữa thì són ra quần, lưỡi dao sắc bén, nhờ hình ảnh phản xạ trong đó, anh ta thậm chí có thể trông thấy gương mặt mình đang vặn vẹo biến dạng, không khác gì cáo đầu heo bình thường.
Lưỡi dao gần như cắt ngay mũi, vừa nhanh vừa chuẩn. Nếu như vừa rồi anh mà dám giãy dụa, nói không chừng đã bị cắt cả cái mũi.
Triệu Nam Thiên sau lưng hỏi: “Có nói hay không?”
Miêu Quốc Khánh còn cậy mạnh: “Anh em, anh muốn tôi nói gì đây? Tôi thật sự không biết, không có liên quan tới tôi…”