Vậy anh có dám vì mình mà đắc tội với anh Năm?
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Mạnh Nhã thấy mình không thể tránh được, không thể làm gì khác hơn là bày ra vẻ mặt cứng đờ nở nụ cười, “Anh Năm, xin lỗi.”
Cô ta không muốn cúi đầu nhưng lại không có biện pháp nào khác. Người đàn ông trước mặt không phải người cô ta có thể đắc tội nổi. Nếu đã không thể tránh thoát, vậy chỉ có thể chịu thua.
Anh Năm phất tay nói, “Xin lỗi suông không tính, phòng riêng tôi đã đặt song, đi uống với tôi một chén còn được.”
Mạnh Nhã từ chối nhã nhặn, “Anh Năm, gần đây tôi bị cảm, không uống rượu được.”
Anh Năm xua tay, “Không uống rượu cũng không sao, hát cũng được.”
Nói xong, tầm mắt anh ta lại rơi xuống trên mặt Mạnh Nhã, nhất là đôi môi khêu gợi lúc mở lúc khép kia không khỏi khiến anh ta nhớ tới một hình ảnh nóng bỏng.
Mạnh Nhã còn đang từ chối, “Cổ họng tôi hơi khó chịu…”
Cô không phải cô gái mười bảy mười tám tuổi, đi hát trong miệng anh Năm nào có đơn giản như vậy?
Nếu cô đi thật, tám chín phần mười là không về được.
Một tên tóc vàng đi lên quát lớn, “Con mịa nó, mày đừng có không biết điều. Anh Năm kêu mày đi uống rượu là coi trọng mày! Một nữ ca sĩ nho nhỏ mà thôi, còn tưởng mình là minh tinh lớn?”
Anh Năm cố ý xụ mặt khiển trách: “Sao lại nói chuyện với cô Mạnh như vậy? Còn không mau xin lỗi!”
Lại có đàn em trêu chọc, “Đúng vậy, mày nói chuyện cẩn thận một chút, đây là chị dâu tương lai!”
Đám người cười vang một trận, miệng càng ngày càng ô uế.
Mạnh Nhã nghe không nổi nữa muốn xoay người đi, “Anh Năm, tôi khó chịu, xin rời đi trước!”
“Chị dâu, xe còn ở đây đây, chị đi ngược rồi!”
Tên tóc vàng cười dâm đãng, đưa tay chụp lấy cổ tay Mạnh Nhã.
“Anh làm gì vậy!”
Mạnh Nhã né tránh, đồng thời còn kinh hô, giọng thanh thúy như chim hoàng oanh hót khiến người nảy sinh ý muốn bảo vệ.
Một đám bảo vệ nóng lòng muốn thử, chẳng qua bọn chúng vừa bị anh Năm trừng một cái, tất cả đều thành thật trở lại.
Mạnh Nhã cuống quít né tránh, không ngờ dưới chân lảo đảo một cái, cả người mất đi trọng tâm trực tiếp ngã nhào về phía sau, mà lòng cũng chìm xuống đáy cốc.
Nếu hôm nay cô bị anh Năm dẫn đi, đời này triệt để xong.
Thủ đoạn của anh Năm cô đã được nghe rất nhiều, vừa dùng mọi cách chà đạp vừa chụp ảnh quay video uy hiếp, sau đó chờ đợi cô là dằn vặt và nhục nhã vô tận.
Tóc vàng sững sờ tại chỗ. Trong lúc Mạnh Nhã ngã nhào, váy cô bay lên, đập vào mắt anh ta là một mảnh trắng lóa, mơ hồ còn có thể thấy một vòng đen đen phía dưới váy.
Một luồng cực nóng lập tức bay thẳng lên đỉnh đầu. Anh ta liếm liếm đôi môi khô quắt, “Chị dâu cẩn thận!”
Vừa nói chuyện anh ta vừa tự tay bắt lấy cặp chân dài của Mạnh Nhã, nhưng cuối cùng lại bị người đè bả vai lại.
Tóc vàng không dằn nổi mà quát một tiếng, “Con mịa nó, ai vậy?”
Vừa quay đầu đã thấy một quyền nhanh chóng phóng đại trước mắt, ngay sau đó bụng dưới bị dính một đấm.
Không đợi anh ta hét lên đau đớn đã thấy dưới chân chợt nhẹ, bị người dùng đòn ném qua vai ném ra ngoài.
Theo một tiếng nổ vang, trong nháy mắt thủy tinh chắn gió của ô tô cách đó không xa bị đập nổ tung, tên tóc vàng kêu thảm té xuống đất.
Toàn bộ động tác của Triệu Nam Thiên cũng không hoa lệ, thậm chí là đơn giản đến thô bạo.
Nhưng thường thường phương thức càng thô bạo lại càng có thể khiến người sợ hãi.
Thừa lúc đám người sững sờ, anh ta gạt đoàn người ra đỡ Mạnh Nhã lên.
“Không sao chứ? Đứng đằng sau tôi.”
Không có mấy lời khách sáo dư thừa, chỉ cần một câu nói đã khiến Mạnh Nhã đỏ cả vành mắt.
Cô ta liều mạng gật đầu, trái tim cũng theo đó mà nhảy tới cổ họng, quả nhiên là Triệu Nam Thiên, anh thực sự trở lại rồi!
Biến cố tới quá đột ngột, chỉ có anh Năm kịp phục hồi tinh thần nhanh nhất, “Dám chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân với ông đây, mịa nó, chơi chết nó cho tao!”
Nương theo một tiếng mắng mỏ giận dữ của anh ta, mấy tên đàn em đồng thời ra tay.
Một tên lưu manh trực tiếp ra quyền, Triệu Nam Thiên không tránh không né, bàn tay vươn lên nghênh đón.