Anh có linh cảm không lành, bình thường chị dâu cả sẽ không gọi điện thoại cho anh đoán chừng không phải là điềm tốt.
Giọng điệu của chị dâu cả gấp gáp: “Nam Thiên, cậu đang ở đâu.”
Triệu Nam Thiên trầm giọng nói: “Em đang ở trong thành phố, có việc gì sao?”
Nghe thấy giọng điệu của chị dâu cả, anh càng cảm thấy có gì đó không đúng.
“Cậu tranh thủ thời gian tới bệnh viện gấp, mẹ nhập viện rồi!”
Triệu Nam Thiên đột ngột đứng dậy, đẩy cái ghế tạo thành một tiếng “Soạt”.
“Chị nói cái gì?”
Trong bầu không khí yên tĩnh của quán cà phê, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về anh.
Anh cũng không quan tâm nhiều như vậy mà gấp gáp hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Không có gì, Nam Thiên, cậu đừng lo lắng…”
Chị dâu cả ở bên kia giải thích nhưng Nam Thiên sao có thể yên tâm được.
Đang yên đang lành tại sao mẹ lại nằm viện?
Chẳng lẽ đám chú hai lại đến nhà gây ầm ĩ?
Cúp điện thoại, Triệu Nam Thiên xin lỗi: “Anh ta, ngại quá, trong nhà tôi có chút việc…”
Khương Bích Kiều sớm đã nghe thấy nội dung của cuộc điện thoại: “Không sao, đi nhanh đi. Nếu cần tiền gấp thì cứ gọi cho tôi!”
…
Hai mươi phút sau, Triệu Nam Thiên đã tới bệnh viện Đông Châu.
Phía chị dâu cả bên kia không có chủ ý, cộng thêm thủ tục đăng ký phiền phức, người xếp hàng nhiều, chị ấy dứt khoát gọi điện thoại cho Thư Trúc để nhờ quan hệ đi cửa sau.
Lúc đi vào khu nội trú, anh đúng lúc bắt gặp Thư Trúc đi ra từ trong phòng bệnh.
“Anh đến rồi sao? Đừng lo, dì không sao đâu.”
Triệu Nam Thiên gấp gáp hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng phải lần trước xuất viện rất tốt sao?”
Thư Trúc giải thích: “Không có việc gì, chỉ là chân bị hơi đau, huyết áp lên cao, đại não không được cung cấp đủ máu. Nghỉ ngơi một chút thì dì sẽ ổn thôi.”
Triệu Nam Thiên nói một cách chân thành: “Cảm ơn, làm phiền cô rồi.”Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Thư Tình mở cửa cho anh: “Lát nữa đi vào đừng kích động nhé. Dì không thể bị kích thích được.”
Bước vào phòng bệnh, mẹ đang nhắm mắt nằm trên giường, một cánh tay đang truyền thuyết, sắc mặt có hơi tái nhợt nhưng may là hô hấp vẫn ổn định.
Tim của Triệu Nam Thiên nhảy tới cổ rồi nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Chị dâu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hôm nay chị được nghỉ ngơi nên lúc mẹ ngã xuống, chị cũng đang ở bên cạnh bà.
Mặc dù không thể trách chị ấy nhưng trong lòng chị ấy luôn có chút áy náy.
Chị ấy cố đứng dậy: “Nam Thiên tới rồi.”
Mẹ Triệu nghe thấy tiếng động cũng quay đầu sang: “Sao con lại tới đây? Mẹ cũng không bị gì nghiêm trọng, chỉ trượt chân một phát thôi. Con sang đây làm gì!”
Đang nói thì cửa phòng bệnh mở ra, anh cả cũng vừa đến nơi.
Hai anh em ngầm hiểu ý nhau, lúc này không ai hỏi thêm câu nào.