Bây giờ Tiểu Ngũ đã tham gia vào Cửu Vinh, hơn nữa cũng bắt đầu nhiệm vụ bên kia.
Chờ nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, bất kể là Cửu Vinh hay là phá án ở nơi khác thì đều có tiền đồ rất tốt.
Tiếp tục kéo Tiểu Ngũ đi làm bảo vệ với anh? Không hiện thực.
Một là đại tài tiểu dụng, hai cũng uất ức cho người ta.
Còn về phần Từ Minh, tên nhóc này rất có tố chất trà trộn vào hộp đêm.
Gần đây, cậu ta ở chỗ của Vương Như Nguyệt như cá gặp nước, lăn lộn cũng không tồi, được đề bạt làm đội phó đội cảnh sát, tiền đồ sau này không thể đo lường được.
Hai người anh em ở Giang Uyển đều đã có hướng phát triển, anh ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
Huống chi bây giờ anh đã chuyển về Giang Bắc với Tô Mục Tuyết, mỗi ngày chạy đi chạy lại thật sự rất mất thời gian.
Khương Bích Kiều thấy thế thì khẽ mỉm cười: “Cứ vậy đi, sau này cậu cứ đi theo tôi.”
“Theo chị? Thế nào, chị Kiều, chị đây là làm nhà giàu mới nổi, định bao nuôi tôi sao?”
“Đúng là tôi muốn bao nuôi cậu, cậu đồng ý không?”
Triệu Nam Thiên cười hì hì.
Khương Bích Kiều cười mắng: “Được rồi, đừng túng quẫn như vậy chứ. Tôi còn định ở lại Hoa Khắc nhưng năm nay làm việc ở phòng tài vụ vẫn có một vài mối quan hệ, nếu vì Tôn Chí Bình mà mất đi thì chẳng đáng tí nào.
Dừng một chút, cô ta lại hỏi: “Cậu biết phố Thiên Phong ở vùng Giang Bắc không?”
Triệu Nam Thiên không nghĩ ngợi mà đáp ngay: “Biết chứ.”
Đi lính ở bên ngoài suốt mấy năm, vùng Giang Bắc đã thay đổi không ít nhưng những kiến trúc đặc sắc thì vẫn còn ở đó.
Ở ngay trung tâm vùng Giang Bắc là một trung tâm mua sắm lớn gần khu thương mại.
Nó đã có lịch sử mấy thập niên, chỉ có điều bởi vì kiến trúc cũ kỹ, trang trí lạc hậu nên lượng người đến đó không bằng lúc trước.
Khương Bích Kiều đi thẳng vào vấn đề: “Thế nào, có hứng thú làm việc ở đó không?”
“Làm gì?”
“Trưởng phòng bảo vệ, nếu như cậu cảm thấy hứng thú thì tôi có thể sắp xếp giúp.”
Triệu Nam Thiên nghe được ẩn ý bên trong nên trêu chọc: “Chị Kiều, chị cũng đừng thừa nước đục thả câu chứ!”
Khương Bích Kiều cười giải thích: “Phố Thiên Đỉnh vừa bị Hoa Khắc thu mua, bây giờ bên ngoài đều gọi là “quảng trường Thiên Đỉnh Hoa Khắc”, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì tôi sẽ được điều sang đó!”
“Chức vụ gì?”
“Quản lý, chuyên phụ trách đảm bảo an ninh và hậu cần, cấp bậc là phó tổng giám đốc!”
Triệu Nam Thiên nghe thấy vậy lập tức sững sờ, từ một phó trưởng khoa của phòng tài vụ mà nháy mắt đã trở thành phó tổng giám đốc của quảng trường Thiên Đỉnh, đây chính là lên chức.
Xem ra cuộc đàm phán chiều nay không chỉ là một cuộc điều tra đơn giản về vụ việc Tôn Chí Bình, trong này e rằng có không ít giao dịch ngầm mà anh không biết.
Quan trọng nhất là quảng trường Thiên Đỉnh nằm ngay trong trung tâm thành phố vùng Giang Bắc.
Lái xe tối đa hai mươi phút, bất kể là giờ hành chính, đi đâu cũng tiện.