“Ngựa Bạch Long của ta đây?”
“Mau lấy gậy Như Ý, dẫn sư phụ đi Tây Thiên thỉnh kinh!”
Một số tài xế xung quanh thấy vậy thì báo cảnh sát, một số thì lập tức chạy trốn, chỉ lo tên tâm thần này lại phát điên nữa.
Thời này người bị bệnh tâm thần giết không phạm pháp, không ai muốn gặp xui xẻo như vậy.
Dòng xe tạm ngừng, hiện trường cũng bị người khác xuống lại thành nửa hình tròn.
Có người quay phim đăng lên mạng, có người chỉ chỉ chỏ chỏ.
Ai cũng đoán người bên trong Q5 chết chắc rồi, một đống hỗn độn, phỏng chừng lát nữa muốn nhận diện xác chết cũng là một vấn đề.
Trong chốc lát, cảnh sát đã nhanh chóng đến phong tỏa hiện trường.
Tài xế gây chuyện bị lực lượng cảnh sát đưa đi.
Đội phòng cháy chữa cháy cũng nhanh chóng chạy tới, bắt đầu cắt xe để cứu người.
Tuy rằng biết rõ hy vọng sống là số không nhưng theo chủ nghĩa nhân đạo, bọn họ vẫn muốn thử xem.
Cách đó không xa, tài xế xe Buick lấy điện thoại ra: “Anh cả, mọi chuyện xong rồi!”
Tôn Chí Bình vội vàng nhảy xuống giường: “Thật hay giả vậy?”
“Thật đấy. em tận mắt chứng kiến, chết tới mức không thể chết hơn được!”
“Không để lại chứng cứ gì chứ?”
“Không đâu, tài xế có bệnh tâm thần, không thể hỏi cung được!”
“Vậy thì tốt, các cậu mau rời khỏi Đông Châu đi!”
Cúp điện thoại, Tôn Chí Bình bắt đầu cười lớn.
“Khương Bích Kiều, con mẹ nó cô còn muốn lấy tiền của ông đây đi bao nuôi kẻ khác? Tôi xem cô sau này hung hăng với tôi thế nào!”
“Mẹ kiếp, dám uy hiếp ông đây!”
“Chết đi! Tất cả đi chết đi!”
…
Bên trong một quán rượu mà tổ thanh tra đang dừng chân, Tôn Chí Bình thay một bộ tây trang đen tuyền vội vàng chạy tới.
Đẩy cửa ra, anh ta làm vẻ mặt bi thương: “Thật xin lỗi, có lẽ vợ tôi không tới đây được, vừa rồi tôi đi trên đường đã nhận được điện thoại của cảnh sát, bảo là trên đường đi Bích Kiều đã…”
Nói được một nửa, anh ta im bặt đi.
Tầm mắt thay đổi, anh ta phát hiện ngoài trừ đội thanh tra của tập đoàn Hoa Khắc ra thì còn hai người nữa.
Khương Bích Kiều cầm cốc trà trên tay, bắt chéo chân ngồi trên ghế salon, gương mặt cô ta bình tĩnh và thong dong.
Triệu Nam Thiên đứng sau lưng cô ta, ánh mắt cười như không cười.
Tôn Chí Bình giống như gặp ma vật, không ngừng dụi mắt: “Bích Kiều, cô… cô…”
Triệu Nam Thiên trêu chọc: “Trưởng Khoa Tôn sao vậy, gặp ma sao?”