Cô ta cũng không gấp, đợi sau khi reo năm, sáu tiếng thì mới ung dung nhận điện thoại.
Ở đầu bên kia, Tôn Chí Bình đã mất lý trí: “Khương Bích Kiều, con mẹ nó, rốt cuộc cô muốn cái gì?”
“Tôi muốn cái gì? Không phải tôi đã nói cho anh từ lâu rồi sao?”
“Không thể! Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng cô tìm được một đoạn video từ đâu ra thì tự cho rằng đã tóm được nhược điểm của tôi!”
“Được vậy thì gặp nhau tại tòa!”
Khương Bích Kiều dứt khoát cúp máy.
Triệu Nam Thiên suy đoán: “Lại lạt mềm buộc chặt?”
“Không phải, bây giờ anh ta sẽ không gọi lại.”
“Vậy làm sao đây?”
“Đi tìm đội thanh tra, tôi xem anh ta có thể chịu được bao lâu!”
“Chị Kiều, chị đây là đang dồn chó vào hẻm cụt đó!”
Đôi lông mày xinh đẹp của Khương Bích Kiều nhếch lên: “Sợ sao?”
Triệu Nam Thiên bĩu môI: “Đi thôi!”
Đội thanh tra tới Đông Châu từ rất sớm, mấy ngày trước họ vẫn luôn điều tra về công ty Vật Nghiệp, dò hỏi những nhân viên có liên quan, kiểm tra tính xác thực của báo cáo.
Bây giờ, đội kiểm tra đang nghỉ ngơi tạm tại một khách sạn gần tổng công ty ở Đông Châu.
Sau năm phút, hai người đã xuống lầu.
Thấy Triệu Nam Thiên định lấy chìa khóa ra, Khương Bích Kiều vội cản lại: “Nam Thiên lái xe của tôi đi.”
Triệu Nam Thiên suy nghĩ một hồi rồi nhận chìa khóa và khởi động xe.
Khương Bích Kiều dường như có tâm sự nên tìm đề tài nói chuyện: “Nam Thiên kể gì đó về vợ cậu đi.”
“Cô ấy? Cô ấy thì có gì để kể?”
“Tôi chẳng bao giờ thấy cậu nhắc tới cô ấy.”
“Thì là người bình thường thôi.”
“Người bình thường? Tôi chẳng tin!”
Triệu Nam Thiên bật cười: “Cái này có gì mà không tin?”
Khương Bích Kiều nói chắc nịch: “Mị lực của cậu này, hai cô gái ở phòng tài vụ ngày nào cũng treo cậu ngay bên miệng, suốt ngày anh Nam Thiên ngắn anh Nam Thiên dài. Cậu có số đào hoa như thế làm sao có thể tìm một người phụ nữ bình thường làm vợ chứ?”
“Thật sự là người bình thường, có thời gian tôi sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen.”
Nói xong, Triệu Nam Thiên đưa mắt để ý gương chiếu hậu.
Phía sau có một chiếc xe công vụ Buick màu xám bạc chạy không nhanh không chậm, bám đuôi bọn họ từ đầu đường đến nay.
Triệu Nam Thiên vốn cũng không để ý, nhẹ nhàng nhấn chân ga.
Sau khi đi qua khỏi mấy cây đèn xanh đèn đỏ, đối phương lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt.
Khương Bích Kiều cũng phát hiện ra điều kỳ lạ: “Nam Thiên làm sao vậy?”
Triệu Nam Thiên cảnh giác nói: “Có kẻ bám đuôi.”