Trước đây lúc còn đi học, anh đã không ít lần ăn chực ở nhà Vu Chiến, không ngờ tạo hóa trêu người, gặp lại thì người với người đã mãi mãi cách xa như trời với đất.
Rót một chén rượu, thơm ngát ba tầng mây.
Sau khi viếng mộ, hai người vừa xuống núi vừa nói: “Anh Thiên buổi trưa chúng ta uống một chút, hôm nay không lái xe.”
Triệu Nam Thiên đốt thuốc, đưa bật lửa sang rồi nói: “Hôm nay không được, trưa nay tôi có hẹn rồi.”
Vu Chiến cũng không cưỡng cầu: “Vậy thì hẹn hôm khác. Đúng rồi, đã quyết định ngày họp lớp rồi, tới lúc đó cậu có đi hay không?”
Triệu Nam Thiên không có hứng thú lắm: “Nói sau đi.”
Vu Chiến đột nhiên hỏi: “Hôm qua cậu đứa Lý Khả Hân về, cô ấy nói ấn tượng với tớ thế nào?”
“Ừ, nói cậu không tồi.”
“Thật hay giả vậy?”
“Vì vậy, thằng nhóc cậu thể hiện cho tốt đi!”
“Ha, có câu này của cậu thì tớ yên tâm rồi. Đúng rồi, anh Thiên tháng sau tớ đưa hai mươi nghìn đồng cho cậu, cậu không cần dùng gấp chứ”
Triệu Nam Thiên vung vung tay, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đại Chiến, cậu còn nhớ nhà máy của anh tôi không?”
“Nhớ chứ, nhà máy Hồng Phàm. Lúc trước chúng ta còn lén sang đó lấy sắt vụn mà. Sao vậy?”
“Hôm qua nghe anh tớ nói nhà máy đang thua lỗ, định giảm biên chế.”
“Có chuyện này sao? Vậy cậu thuyết phục anh cậu tuyệt đối đừng ký thêm thỏa thuận gì, trong đó có nhiều vấn đề lắm đấy!”
“Tớ biết, đúng rồi, có thời gian thì cậu đi hỏi thăm giúp tớ một chút, tớ sợ anh cả trà trộn vào.”
“Yên tâm đi!”
Trò chuyện một hồi, Vu Chiến đột nhiên hỏi: “Anh Thiên tớ muốn thương lượng một chuyện với cậu.”
Triệu Nam Thiên vỗ vai anh ta: “Chuyện gì mà thần bí vậy?”
Vu Chiến cười hì hì: “Là như vậy, tớ cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.”
“Ý cậu là sao?”
“Lần này theo đuổi Lý Khả Hân cũng coi như là sự cảnh tỉnh cho tớ. Có xe để lái, có cơm ăn áo mặc vẫn chưa đủ, với điều kiện của tớ, tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ không tìm được vợ.”
“Vậy cậu muốn làm gì?”
“Vẫn chưa nghĩa ra, nói chung muốn kinh doanh gì đó, không nói đến việc tốt hơn Miêu Quốc Khánh kia, thế nhưng cũng không được kém anh ta bao nhiêu, bằng không sợ rằng tớ sẽ khiến Lý Khả Hân ủy khuất.”
Triệu Nam Thiên cười mắng: “Tên nhóc cậu mơ mộng gì đây, Lý Khả Hân người ta còn chưa đồng ý cậu đấy!”
Vu Chiến cười khà khà: “Chẳng phải tớ đang lo trước tính sau sao? Có công mài sắt, có ngày nên kim, lỡ ngày nào đó Lý Khả Hân bị t qớ làm cho cảm động, lúc đó trong tay không có tiền thì không được.”
“Có kế hoạch nào chưa? Nghĩ được rồi sao?”