Triệu Nam Thiên vội vã nắm lấy dây an toàn, “Đi đâu vậy?”
Tô Mục Tuyết cười lạnh, “Tới cục dân chính, ly hôn!”
Ly hôn đương nhiên chỉ là nói đùa, nửa giờ sau, hai người về tới nhà.
Cả thể xác và tinh thần Tô Mục Tuyết đều mệt rã rời. Tuy rằng trước mắt bọn họ đã giải quyết xong chuyện nhà họ Ngụy, nhưng sau này liệu nhà họ Ngụy có thể trả thù hay không? Sẽ trả thù như thế nào?
Suy nghĩ một chút đã cảm thấy sứt đầu mẻ trán.
Còn có nhà họ Tô. Sau một trận hỗn loạn như vậy, tất cả mọi người đều biết sự tồn tại của Triệu Nam Thiên.
Rốt cục quan hệ giữa hai người sẽ đi tới đâu đây?
Ban đầu khi cô đi đăng ký kết hôn với Triệu Nam Thiên chỉ vì tránh bị Ngụy Bắc Minh dây dưa, vì chặn miệng người trong nhà.
Hiện tại thì sao?
Giải quyết xong phiền phức là Ngụy Bắc Minh, cũng đã có thể trút giận với người trong nhà.
Nhưng tiếp theo cô nên làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ như Triệu Nam Thiên nói, tới cục dân chính ly hôn?
Cô do dự, nhất thời không quyết định chắc chắn được.
Thế nhưng không ly hôn thì có thể làm thế nào, chẳng lẽ lại sống chung với Triệu Nam Thiên cả đời?
Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, càng chưa từng nghĩ tói sinh hoạt sau khi cưới, hiện tại cô chỉ nghĩ một chút đã cảm thấy đau đầu.
Thì ra phiền toái lớn nhất không phải là Ngụy Bắc Minh, mà là việc nên xử lý quan hệ với Triệu Nam Thiên như thế nào.
Đống tơ vò này không chỉ không gỡ ra được ngược lại càng rối loạn hơn, khiến cô cảm thấy tâm phiền ý loạn!
Thấy Triệu Nam Thiên muốn đi, Tô Mục Tuyết gọi lại, “Anh đi đâu vậy?”
Triệu Nam Thiên chỉ chỉ, “Tôi tới ký túc xá nhân viên ngủ bù một giấc.”
Mặt mũi anh tràn đầy uể oải, là do bị nhốt một ngày một đêm, vốn không nghỉ ngơi đầy đủ.
Hiện tại anh chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, về phần những chuyện sau đó.
Có phải Tô Mục Tuyết định ly hôn với anh không? Công việc ở Giang Uyển có thể giữ được hay không?
Chờ tỉnh ngủ lại nói!
Tô Mục Tuyết ôm vai trào phúng, “Trông anh hiện tại không khác gì quỷ, đi ra ngoài sẽ dọa người ta sợ chết khiếp!”
Nói xong cô lại đẩy cửa phòng khách ở tầng một ra, “Ngủ lại đây đi. Chuyện giữa chúng ta chờ khi anh tỉnh ngủ lại nói!”
Tô Mục Tuyết cũng chưa nghĩ rõ ràng, cô đang định trốn tránh. Lấy trạng thái trước mắt của hai người, ngoại trừ trốn tránh cô vốn không nghĩ ra được biện pháp nào để giải quyết.
Hôn nhân dị thường. Trước đây khi đăng ký kết hôn cô còn rất thoải mái, hiện tại lại bắt đầu do dự.
Ý thức của Triệu Nam Thiên cũng không còn rõ ràng, anh cũng lười nghĩ nhiều, bước vào nhà ngã đầu nằm ngủ.
Trong mơ, anh mơ thấy anh và Tô Mục Tuyết tổ chức một hôn lễ, bối cảnh là một tòa thành.
Anh cưỡi ngựa đen đeo bao tay trắng, mà Tô Mục Tuyết lại mặc bộ áo cưới màu đỏ đậm, chân thành đi về phía anh.
Mộng tỉnh. Triệu Nam Thiên mở mắt ra nhìn quanh, vậy mà anh đã ngủ một giấc tới tận sáng ngày hôm sau.
Rửa mặt đơn giản xong anh phát hiện trong nhà không có người nào.
Trên bàn chỉ có một tờ giấy trắng, “Tôi đi làm, quan hệ của chúng ta vẫn dựa theo ước định trước đó, một tháng sau mỗi người đi một ngả!”
Chữ viết là của Tô Mục Tuyết, cô sợ bản thân đối diện anh rồi không thể nói nên lời, nên dứt khoát đổi thành phương thức tin nhắn thế này.
Một tháng sau mỗi người đi một ngả?
Đây là phương pháp xử lý cô dành cả đêm để nghĩ ra được?
Nhưng chiếc chìa khóa trên tờ giấy trắng kia lại khiến anh sửng sốt, đây là ý gì?
Không suy nghĩ nhiều, anh tùy tiện tìm chút đồ ăn trong tủ lạnh, đồng thời mở di động lên.
Một ngày không khởi động máy, điện thoại thiếu chút nữa bị thông báo cuộc gọi nhỡ và thông báo tin nhắn làm phát nổ.
Anh lần lượt gọi ngược trở về, sau đó lần lượt trả lời tin nhắn.
Anh đã sớm suy nghĩ được lý do biện minh, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi truy hỏi.