Triệu Nam Thiên giữ lại ly bia trong tay anh ta: “Anh cả có việc gì lại không thể nói với em chứ, còn muốn giấu diếm người em trai này?”
Anh cả do dự một chút: “Em đừng nói cho chị dâu cũng đừng để mẹ biết!”
Triệu Nam Thiên gấp muốn chết: “Cuối cùng là có chuyện gì?”
Chỗ làm việc của anh cả là một xưởng cơ giới tại vùng Giang Bắc, trước kia luôn làm gia công cho các nhà máy lớn gần đó, cũng có chút nổi tiếng.
Nếu không phải năm xưa nhờ anh cả nhịn ăn nhịn mặc dùng tiền lương trợ giúp gia đình thì mình cũng sẽ không thể thuận lợi tốt nghiệp được.
Cho nên không riêng gì anh cả mà ngay cả Triệu Nam Thiên cũng rất có tình cảm với cái công xưởng kia!
Anh cả cũng không trả lời liền mà đưa tay ra nói: “Cho anh điếu thuốc”
Triệu Nam Thiên giúp anh ta châm một điếu thuốc, một lát sau mới nghe được rõ ràng sự việc.
Vốn dĩ hai năm nay nhà máy làm ăn không được tốt không có lợi nhuận, gần đây cũng đang cắt giảm biên chế.
Trong lòng mọi người đều rất hoang mang, bắt đầu đi tìm các mối quan hệ để móc nối, sợ việc cắt giảm này sẽ rơi xuống trên đầu mình.
Anh cả cũng đã sớm biết được việc này nhưng mà cũng không để trong lòng.
Anh ta đã làm việc trong xưởng gần mười năm, không có công lao cũng có khổ lao, với lại anh ta cũng là tổ trưởng ở trong xưởng, coi như cần phải cắt giảm biên chế thì cũng không tới lượt anh ta.
Nhưng kết quả lại thật sự khiến anh ta bất ngờ, lúc cuối giờ hôm nay chủ nhiệm xưởng đã tới tìm anh ta, nói anh ta chuẩn bị bàn giao lại công việc trong tay, anh ta lúc này mới bừng tỉnh từ trong cơn mơ.
“Phân xưởng cắt giảm biên chế hết một phần ba nhân viên, nếu như trong xưởng gặp phải khó khăn thì anh có thể hiểu nhưng em nói thử xem những người nên được giữ lại là những ai?”
Anh cả nói tới đây thì hốc mắt đỏ bừng: “Những người ở lại vậy mà toàn là những người cà lơ phất phơ chuẩn bị về hưu, còn những người thật sự tài giỏi có bản lĩnh đều bị bọn bỏ cho nghỉ việc, đây không phải là làm bậy sao?”
Triệu Nam Thiên hiểu được tâm trạng lúc này của anh cả, không phải vì bị đuổi việc mà trong lòng không vui, anh ta chỉ cảm thấy buồn vì chỉ có thể đứng nhìn nhà máy mình đã từng bỏ vào biết bao nhiêu tâm huyết vậy mà giờ đây lại bị bọn họ nhắm mắt làm bừa.
“Anh cả vậy giờ anh định làm gì tiếp theo?”
“Còn chưa biết, để ngày mai anh đi tìm mấy người bạn bàn bạc một chút, Nam Thiên em nói thử xem nhà máy làm như vậy không phải là đang muốn tự bán mình sao?”
Triệu Nam Thiên bỗng nhiên nói một câu: “Chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn phá bỏ nhà máy?”
Anh cả vội vàng hỏi: “Nam Thiên, ý của em là gì? Có phải em đã nghe phong phanh được chuyện gì không?”
Triệu Nam Thiên cũng không biết nên nói thế nào, lần trước lúc cùng Vu Chiến uống rượu, anh có nghe Vu Chiến nói về việc này.
Nghe nói các nhà máy xung quanh đó đều đã bị phá sản, lại nhớ tới tin tức phá bỏ các thị trấn bị xuống cấp mà mình nghe được gần đây anh cảm thấy hình như có điều mờ ám ở trong này.
Nhưng mà khi đó cũng không nghĩ nhiều vì dù sao sự việc cũng không liên quan tới anh.
Vậy mà hôm nay nhà máy chỗ anh cả làm việc cũng bị cuốn vào việc rắc rối này.
Thấy anh cả hỏi Triệu Nam Thiên chỉ đành giải thích.