Anh cả lên tiếng nói: “Vậy em lên sân thượng chờ anh ngồi uống với anh mấy ly!”
Cũng không đợi Triệu Nam Thiên có đồng ý hay không anh ta đã kẹp lấy cặp sách đi vô phòng.
Triệu Nam Thiên đau hết cả đầu, biết chắc mình trốn không thoát, lát nữa phải giải thích sao đây?
Cho dù có giải thích rõ đi nữa anh cả sẽ tin sao?
Thật đau đầu!
Làm sao lại đúng lúc bị anh cả nhìn thấy cơ chứ!
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ, vừa mở cửa vào nhà còn chưa bật đèn đã nghe thấy có người hỏi: “Về rồi sao?”
Triệu Nam Thiên bật đèn lên nhìn thử, thì thấy Tô Mục Tuyết không về phòng ngủ mà lại nằm ngủ quên trên ghế sô pha.
Trên người mặc áo ngủ, phủ một tấm chăn mỏng trên đùi, trong mắt toàn là tơ máu, vừa nhìn là biết không có nghỉ ngơi tốt.
Anh kinh ngạc hỏi: “Sao em lại ngủ ở đây?”
Tô Mục Tuyết ngáp một cái: “Em muốn chờ anh về nhưng không hiểu sao lại ngủ quên mất.”
Cô dụi dụi đôi mắt: “Bạn của anh có bị làm sao không?”
Triệu Nam Thiên cũng không trả lời, trong lòng giống như bị thứ gì chặn lại.
Loại cảm giác này rất kì lạ, lúc trước khi còn ở bên Thư Trúc cũng không xuất hiện loại cảm giác này, tuy lúc đó tình cảm giữa hai người rất cuồng nhiệt nhưng mà vẫn chưa trải qua cảm giác sống chung với nhau.
Khoảng thời gian sống tại Giang Uyển cũng là lần đầu tiên anh ở chung với một cô gái.
Cảm giác mới mẻ tất nhiên là có nhưng đáng tiếc lại thường xuyên xảy tranh chấp và hiểu lầm với Tô Mục Tuyết, nhiều tới mức đã khiến cho Triệu Nam Thiên nghi ngờ rốt cuộc liệu anh và Tô Mục Tuyết có thể tiến tới để ở bên nhau.
Nhưng hôm nay anh đã hoàn toàn thay đổi ấn tượng đối với Tô Mục Tuyết.
Không còn cao ngạo như trong trí nhớ của anh cũng không còn cảm giác xa không thể chạm tới, bây giờ chỉ là một người vợ biết thấu hiểu, chờ đợi chồng an toàn về nhà.
Loại cảm giác khác thường này gây kích thích rất lớn đối với anh.
Anh bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại ôm lấy hai vai của Tô Mục Tuyết.
Tô Mục Tuyết đầu tiên là sững sờ, sau đó lại lúng túng muốn tránh thoát: “Anh…… Anh làm gì vậy?”
Triệu Nam Thiên nghiêm túc nói: “Em thật tốt, sau này nhất định anh sẽ về sớm một chút, để em khỏi phải lo lắng!”
Tô Mục Tuyết một bên vội vàng tránh ra, một bên xỏ chân vào dép lê bên cạnh đi về phòng ngủ: “Ai lo lắng cho anh? Anh đừng hiểu lầm, em chỉ sợ anh quên mang theo chìa khóa, tới lúc về không vô nhà được lại tới làm phiền em. Được rồi vậy em đi ngủ trước.”
Vừa vô tới phòng ngủ cô liền dựa vào cửa, đưa hai tay lên sờ gò má đã cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi.
……
Triệu Nam Thiên trở về thay quần áo, sau đó rón rén đi lên sân thượng.
Anh cả từ trong bếp lấy ra một đĩa đậu phộng, khui một chai bia, cũng không ngẩng đầu mà đổ bia ra ly.
Triệu Nam Thiên kéo ghế ngồi xuống: “Anh cả hôm nay nghĩ gì mà lại uống bia vậy?”