Triệu Nam Thiên quay đầu lại nhìn cô ta: “Chị dâu em gọi sao?”
Lý Khả Hân không lên tiếng mà chỉ gật đầu.
“Chị ta nói gì thế?”
“Chỉ thông báo rằng ngày mai sẽ tới gặp em nói chuyện.”
Triệu Nam Thiên biết cô ta đang lo lắng: “Vậy em tính toán làm sao?”
Lý Khả Hân ngẩng đầu: “Em muốn được tự quyết định hôn sự của mình!”
“Ừm, anh ủng hộ em, hiện tại đã là xã hội pháp trị, chỉ cần em không muốn thì không ai có thể bức ép em!”
“Vậy thì…anh Thiên có thể giúp em nói chuyện với anh trai được không?”
Triệu Nam Thiên cảm thấy hơi khó khăn nên nhất thời cũng không đồng ý.
Sắc mặt Lý Khả Hân liền trầm xuống: “Xin lỗi anh Thiên, em đã làm phiền anh rồi, hôm nay đã làm phiền anh phải tới đây một chuyến. Em thật không biết suy nghĩ, việc này anh không cần xen vào, em sẽ nói chuyện với chị dâu!”
Triệu Nam Thiên dừng bước: “Khả Hân, em đừng hiểu lầm, việc này không phải anh không muốn xen vào mà là không có tư cách xen vào.”
Lý Khả Hân ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ ửng
Triệu Nam Thiên thở dài nói: “Nếu Miêu Quốc Khánh tới tìm em gây phiền toái anh nhất định sẽ giúp em nhưng mà anh trai cùng chị dâu của em dù sao cũng là người một nhà với em, anh cũng không thích hợp ra mặt.”
Lý Khả Hân ở vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chị dâu nếu thật sự ép buộc em, em sẽ chết cho chị ta xem!”
Triệu Nam Thiên cười khổ: “Em đừng xúc động, như vầy đi, ngày mai để mẹ anh ra mặt nói chuyện với chị dâu của em, mẹ anh ra mặt sẽ hợp lý hơn anh.”
Cái này cũng là bất đắc dĩ không còn cách nào khác, việc này liên quan đến hôn nhân của Lý Khả Hân, anh cũng không thể nào mở miệng xen vào được, dù sao cũng phải nghĩ tới cảm nhận của Tô Mục Tuyết.
Nếu mẹ hỏi vài câu dưới góc độ của người lớn, người ngoài nhất định sẽ không thể bắt lỗi gì được.
Lý Khả Hân vui sướng hỏi: “Thật sao? Anh Thiên thật sự cảm ơn anh?”
Mẹ Triệu là người hiền lành hơn nữa là người được mọi người kính trọng.
Đối với hàng xóm láng giềng xung quanh ngày thường nếu có xảy ra tranh chấp cãi vã thì đều sẽ đi tìm bà nhờ đứng ra hòa giải.
Chỉ cần mẹ Triệu đồng ý giúp đỡ chuyện này, chị dâu nhất định sẽ cho bà vài phần mặt mũi!
Nói xong thì hai người cũng về tới dưới lầu. Cửa cuốn của quán lẩu đã thả xuống từ sớm, Lý Khả Hân lấy ra chìa khóa để mở cửa.
Triệu Nam Thiên dặn dò nói: “Vậy em coi chú ý an toàn, anh lên nhà trước đây!”
Vẻ mặt Lý Khả Hân khẩn trương: “Anh Thiên từ từ đã, em sợ bóng tối!”
Triệu Nam Thiên bật cười: “Em sợ tối? Đã sợ tối còn muốn ở lại đây một mình!”
Thấy cô ta cũng không còn cách nào khác, Triệu Nam Thiên liền tiến lên cầm lấy chìa khóa.
“Lạch cạnh” một tiếng cửa cuốn từ từ nâng lên mở ra.
Trong tiệm tối om.
Triệu Nam Thiên quay đầu hỏi: “Công tắc nguồn điện ở đâu?”