Miêu Đại Khánh thấy cô ta khoác tay Triệu Nam Thiên một cách thân thiết, xem ra mối quan hệ còn thân thiết hơn nhiều so với Vu Chiến.
Vẻ mặt anh ta có chút không vui nói: “Lý Khả Hân, không phải chị dâu em nói em chưa bao giờ có bạn trai sao? Nhưng đây là hành động gì, lại trái một tên, phải một tên đều ra mặt vì em?”
Có Triệu Nam Thiên làm chỗ dựa, Lý Khả Hân ăn nói cũng mạnh dạn hơn nhiều: “Anh Miêu, tôi không biết chị dâu đã nói cái gì với anh nhưng hôn nhân của tôi sẽ do chính tôi làm chủ, ai cũng không thể ép buộc được!”
Miêu Quốc Khánh cũng không hỏi nhiều: “Được, vậy ngày mai tôi sẽ tới gặp chị dâu của em nói chuyện!”
……
Bên ngoài đồn cảnh sát, Miêu Quốc Khánh bấm chìa khóa xe trong tay, một chiếc Champagne màu vàng sâm panh cách đó không xa liền chớp đèn.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Lý Khả Hân: “Lý Khả Hân, chị dâu của em đã đồng ý chuyện của chúng ta rồi, em đừng có nghĩ cứ như vậy là xong!”
Lý Khả Hân nghiêng đầu qua chỗ khác, hốc mắt đã đỏ hoe lại kiêng cường không chịu cúi đầu.
Hôn nhân của cô ta đối với chị dâu đó chẳng qua chỉ là một cuộc mua bán, ai ra giá cao hơn thì liền chấp nhận, cũng không quan tâm xem liệu mình có hạnh phúc hay không.
Anh trai ngược lại rất thương cô ta nhưng đáng tiếc anh ấy lại là một người sợ vợ, không có tiếng nói trong gia đình, việc hôn sự chỉ đành giao cho chị dâu làm chủ.
Cùng người nào xem mắt, xem mắt ở đâu đều phải nghe theo sự sắp xếp của chị dâu.
Cũng như hôm nay vậy, nếu không phải do chị dâu thay cô ta làm chủ tất cả, thì sao lại để Miêu Quốc Khánh hiểm lầm được?
Làm sao lại kéo Triệu Nam Thiên với Vu Chiến dính líu vào việc này?
Cô ta càng nghĩ lại càng thấy tủi thân. Miêu Quốc Khánh bên kia lại nhìn về phía Triệu Nam Thiên, anh ta không quan tâm tới Vu Chiến vì xem xét trên dưới cũng chỉ là một tên dân thường, cũng không có nhiều bản lĩnh.
Đối phó tình địch dạng này anh ta thậm chí không cần ra tay, chỉ cần tùy tiện bỏ ra ít tiền là có thể giải quyết được.
Khỏi cần phải nói nhiều, chỉ cần tới tìm người bạn quản lý giao thông, bảo anh ta cứ cách hai ba ngày bắt anh ta một lần thì để xem anh ta có thể chạy xe trực tuyến kiểu quỷ gì?
Về phần Triệu Nam Thiên anh ta tạm thời không thể nhìn ra thực lực của người này nông sâu cỡ nào, tùy tiện cũng có thể lấy ra được 60 triệu tiền bồi thường.
Đây cũng chỉ là việc nhỏ, đều quan trọng là tên nhóc này có khí chất không giống người bình thường.
Nhiều năm bán thịt heo cũng đã sát sinh rất nhiều nên quanh thân anh ta luôn mang theo ác khí, đừng nói là trẻ con ngay cả một người đàn ông bình thường gặp anh ta cũng phải trốn tránh.
Nhưng tên nhóc này lại không bị ảnh hưởng một tí nào, xem ra có chút đạo hạnh!
Nếu không thì chính là đã từng trải qua một trận chiến lớn, hoặc là có chỗ dựa.
Miêu Quốc Khánh không cam lòng, cười lạnh nhắc nhở một câu: “Tao sẽ nhớ kỹ hai đứa bây!”
Chờ anh ta lái xe đi xa, Triệu Nam Thiên lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Không cần nói những cái khác, ở tại nơi như vùng Giang Bắc có thể mua được một chiếc BMW thì đều là kẻ có tiền.