“Đương nhiên muốn ăn rồi, em sắp đói chết rồi!”
Tô Mục Tuyết xỏ chân vào đôi dép lê chạy ra ngoài, mở túi đồ ăn ra hít hít cái mũi nói: “Wow, thơm quá!”
“Ăn từ từ thôi, không đủ anh lại đi mua cho em!”
Tô Mục Tuyết vốn ăn ít, lại bởi vì muốn khống chế cân nặng để giữ dáng cho nên chỉ ăn vài miếng là không ăn nữa.
Thấy Triệu Nam Thiên nhìn mình chằm chằm, cô buồn cười hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
“Dáng vẻ lúc em ăn cái gì đó đều rất đẹp!” Tô Mục Tuyết bĩu môi: “Lại đây, vừa rồi bỏ đi không phải đang giận em sao?”
“Giận em, có chuyện đó sao?”
Triệu Nam Thiên đã sớm quên mất chuyện khi nãy nhưng không ngờ Tô Mục Tuyết lại còn nhớ rõ.
Tô Mục Tuyết suy nghĩ, ít khi lại đi giải thích nói: “Kỳ thật em cũng không sợ người nhà anh sẽ gây phiền phức, chỉ là công việc ở công ty quá nhiều, nên không có giời gian lo mấy việc vặt trong nhà…”
“Anh biết.”
Tô Mục Tuyết thở ra một hơi: “Chỗ này còn dư lại nhiều quá, anh có muốn ăn không?”
Triệu Nam Thiên vò đầu: “Em vừa nói như vậy, anh lại cảm thấy hình như có chút đói bụng.”
“Vậy anh ăn hết đi đừng có bỏ lại!”
Vừa nói cô vừa đẩy hộp đồ ăn về phía anh: “Anh chờ một chút để em đi lấy đôi đũa mới cho anh!”
“Không cần phiền phức như vậy, anh dùng cái này là được rồi.”
Triệu Nam Thiên nhặt lên đôi đũa cô vừa dùng, sau đó liền bắt đầu gắp đồ ăn.
Tô Mục Tuyết ở một bên trêu chọc: “Cứ như vậy mà ăn, anh cũng không chê sao?”
“Chê cái gì?”
Tô Mục Tuyết có chút lúng túng nói: “Cái đó dù sao em cũng dùng qua……”
Triệu Nam Thiên cười ngây ngô: “Cái này đã coi là gì? Lúc còn trong bộ đội, mỗi người chỉ được phát cho một cái thau lớn, ăn cơm, tắm rửa, giặt quần áo, rửa chân thậm chí cả khi nấu cơm dã ngoại trong lúc hành quân, hay đào chiến hào tất cả đều phải dùng đến nó!”
Tô Mục Tuyết vô cùng kinh ngạc: “A, thật hay giả vậy? Anh đừng nói nữa……”
Triệu Nam Thiên cũng ngừng lại câu chuyện, quả thực không nói tiếp nữa.
Tô Mục Tuyết bắt đầu hứng thú hỏi: “Đúng rồi, Triệu Nam Thiên anh có thể nói một chút về những việc xảy ra khi anh còn ở trong quân đội cho em nghe được không?”
Triệu Nam Thiên chọn một số việc không liên quan đến quy định bảo mật, rồi bắt đầu trò chuyện với cô.
……
Cùng lúc đó tại cổng rạp chiếu phim.
Lý Khả Hân đi theo dòng người từ trong phòng chiếu phim mờ tối ra ngoài.
Đối tượng xem mắt hôm nay là do chị dâu giới thiệu, trước đây cũng đã nói chuyện với nhau mấy lần qua zalo, cảm giác cũng không tệ lắm.
Cô ta cũng đã nhìn qua ảnh chụp, chỉ có thể nói là không ghét thôi chứ không thể xem như là thích.
Theo lý thuyết mà nói cô ta cũng không muốn cùng anh ta phát triển nhanh như vậy.
Lần đầu gặp mặt liền đi xem phim?
Cô ta nghĩ sao cũng thấy là lạ.