Triệu Nam Thiên liền hỏi: “Chẳng qua là vì cuối cùng Tôn Chí Bình cũng chịu nhả ra thôi.”
Khương Bích Kiều cũng không giấu diếm, cô ta nói hết tất cả mọi chuyện ra.
Triệu Nam Thiên cười khổ: “Chị Kiều, tôi cảm thấy là do chị quá lo lắng, nếu không cái bẫy của Tôn Chí Bình tạo ra nhìn có vẻ chu đáo chặt chẽ thực ra lại sơ hở đủ chỗ, chỉ cần cho cảnh sát một chút thời gian đi điều tra thì chắc chắn sẽ tìm ra sự thật nhanh thôi!”
Khương Bích Kiều lắc đầu: “Sao tôi lại không biết điểm này? Nhưng Khương Sông là quý tử của nhà chúng tôi, làm sao mẹ tôi chịu để nó ở trong đó chịu khổ được!”
“Tôn Chí Bình chắc cũng đã tính toán tới điểm này, anh ta cũng biết mẹ tôi thương nhất chính là đứa con trai bé bỏng này nhưng Khương Sông lại là đứa không có chí tiến thủ!”
Dừng một chút cô ta lại nói thêm: “Mà điều quan trọng nhất chính là cậu cũng bị vướng vào bên trong đó!”
Triệu Nam Thiên có chút ngoài ý muốn: “Tôi?”
“Không sai, tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, tầm quan trọng của cậu trong lòng tôi tuyệt đối không thấp hơn so với Khương Sông, thậm chí còn nhiều hơn so với nó!”
Triệu Nam Thiên sửng sốt, lời này của Khương Bích Kiều quả thật khiến anh rất kinh ngạc.
Khương Sông cho dù không có chí tiến thủ như thế nào đi chẳng nữa thì đó cũng là em trai ruột, máu mủ tình thân của Khương Bích Kiều, cho dù đánh gãy xương thì vẫn còn nối với gân.
Nhưng còn anh thì sao?
Một mối quan hệ từ lúc bắt đầu bởi vì lợi ích mà bị buộc chung lại với nhau, chỉ là quan hệ của bọn họ không giống với người khác mà thôi, làm sao có thể mang ra so sánh với em trai ruột được?
Khương Bích Kiều có vẻ đã nhìn ra được điều Triệu Nam Thiên suy nghĩ: “Cậu đừng có không tin, nếu hôm nay người bị bắt đi chỉ có một mình Khương Sông, thì dù bị mẹ tôi mắng là sói mắt trắng hay là đứa con gái bất hiếu tôi cũng sẽ không nhúng tay vào việc này!”
“Thật hay giả vậy?”
“Đương nhiên là thật rồi! Tính tình Khương Sông như thế nào cậu cũng biết rõ ràng, đúng lúc có thể mượn việc này dạy cho nó một bài học, nếu không sau này ra ngoài xã hội sẽ gây ra tai họa liên lụy cả nhà!”
Triệu Nam Thiên cũng không còn lời nào để nói, tính cách của Khương Sông quả thực cần phải rèn luyện lại.
Ví dụ như hôm nay, sau khi được thả ra từ đồn công an, cậu ta dường như đã trưởng thành hơn không ít, ít nhất đã không còn giống lúc trước không coi ai ra gì.
Những điều này là việc mà không có bất cứ trường đại học nào có thể dạy được.
Cho nên việc xảy ra hôm nay đối với Khương Sông mà nói cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Triệu Nam Thiên cũng không nghĩ tới mấy chuyện đó nữa mà nhìn thẳng vào mắt Khương Bích Kiều: “Chị Kiều, nếu đã như vậy chị lại càng không nên đáp ứng yêu cầu của Tôn Chí Bình. Chị có biết hai điều kiện đó có ý nghĩa như thế nào không?”
Khương Bích Kiều cười khổ: “Biết chứ nhưng cũng không có việc gì, không phải sao?”
“Chuyện này nếu muốn điều tra rõ thì ít nhất cũng phải tốn thời gian ba ngày! Đừng nói là ba ngày, chỉ cần tối hôm nay cậu không về nhà thôi thì tôi cũng không biết giải thích làm sao với người nhà của cậu?
“Đó là còn chưa nói tới nếu vợ cậu tới tìm tôi đòi người, vậy thì tôi biết phải ăn nói sao đây?”
Triệu Nam Thiên sửng sốt, quả thật nếu như anh bị giam tại đồn công an mấy ngày thì trong nhà khẳng định sẽ náo loạn đến lật trời.