La Cường vội vàng xua tay, “Không cần phải vậy, mời anh Triệu trở về chỉ là hỗ trợ điều tra mà thôi.”
Nói xong anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Ngụy Bắc Minh bị thương thành như vậy, anh ta nhất định phải dẫn đương sự về, nếu không chuyện này thật không cách nào bàn giao.
Nhưng nếu Triệu Nam Thiên không phối hợp thật thì sao? Anh ta cũng không có biện pháp gì.
Không từ mà biệt, anh trốn trong nhà Hùng Phi không ra, bạn nói xem cảnh sát có dám tới cửa bắt người không?
Nhìn thấy Triệu Nam Thiên chủ động lên xe cảnh sát, anh ta vừa cảm kích vừa cảm thấy càng thêm ngưỡng mộ.
Chuyện hôm nay anh ta xem như đã thấy rõ, xung quan giận dữ vì hồng nhan.
Mặc kệ căn nguyên là thế nào, anh ta vẫn kính trọng Triệu Nam Thiên là một người đàn ông, là một nam tử hán thẳng thắn cương nghị!
Người như vậy nếu không phải bị bất đắc dĩ, anh ta thật không muốn đắc tội.
Đương nhiên, có thể nhờ vào đây mà kết bạn là kết cục tốt nhất.
Không liên quan tới công trạng và lợi ích, đơn thuần là vì ngưỡng mộ. Vì một người phụ nữ lại dám đánh con trai cưng nhà họ Ngụy thành như vậy?
Khí phách!
Có Ngô Đào bày mưu tính kế, nhà họ Tô tỏ thái độ rất rõ ràng, không ra mặt, không biểu lộ thái độ.
Trong lúc này, Tô Mục Tuyết lại gọi không ít cuộc điện thoại.
Đáng tiếc đều vô dụng, không thấy một người nào, không thể nộp tiền bảo lãnh, không cho gặp luật sư, ngay cả cảnh sát La đã dẫn đội trước đó cũng không thấy đâu.
Áp lực nặng nề khiến người ta cảm thấy mưa gió sắp nổi lên!
Ngay từ ngày tiếp sau, báo cáo nghiệm thương của Ngụy Bắc Minh đã có.
Hai chân gãy xương, cho dù có thể nối nhưng sau này không thể vận động với cường độ cao. Cho dù không nhìn ra nhưng chắc chắn sẽ không thể giống với người bình thường.
Hùng Phi đi vào phòng nghỉ của cục công an, trên tay xách một túi đồ ăn, “Chị dâu, chị ăn chút gì đi. Cho dù chị có muốn chờ ở đây thật cũng không thể để mình mệt tới ngất được chứ? Nếu không anh Thiên nhìn thấy không phải sẽ vặn đầu em xuống sao!”
Tô Mục Tuyết cười, nụ cười như hoa bách hợp mới nở.
Cô đã đợi trong cục công an một ngày một đêm, không rửa mặt súc miệng, không trang điểm, cũng chưa ăn cơm.
Trạng thái tinh thần không được tốt lắm, nhưng hết lần này tới lần khác phong phạm nữ thần trên người cô lại không suy giảm mảy may.
Cô chờ ở chỗ này hẳn là bản phận.
Tối thiểu Triệu Nam Thiên cũng vì cô nên mới bị cuốn vào chuyện này, hơn nữa cô còn là vợ trên danh nghĩa của Triệu Nam Thiên.
Nhưng Hùng Phi chỉ là anh em, hai ngày này lại cũng một tấc cũng không rời, chuyện này khiến cô có chút cảm động.
Tô Mục Tuyết nhìn ra được hai người từng có giao tình bằng sinh mạng, nếu không đã không thể để người đàn ông tâm cao khí ngạo như vậy khăng khăng một mực.
Cô chỉ cảm thấy hiếu kỳ với quá khứ của Triệu Nam Thiên. Nếu như anh không phải người ưu tú, sao có thể khiến Hùng Phi chịu phục?
Tò mò hỏi qua vài câu, đáng tiếc Hùng Phi im bặt không mở miệng, cô cũng chẳng thể làm gì anh ta được.
Mở cơm hộp vội vã ăn hai miếng, Tô Mục Tuyết căng thẳng hỏi, “Đại Hùng, cảnh sát nói thế nào? Đã gần 24 giờ rồi sao còn chưa có kết luận?”
Hùng Phi vội vã ăn xong, mặt mũi tràn đầy thờ ơ nói, “Chị dâu, chị không cần vội, chuyện chẳng có gì to tát. Không phải chỉ là đánh gãy hai cái đùi của tên khốn kiếp kia thôi sao?”
Anh ta lau miệng, “Cùng lắm thì em trả thay anh Thiên là được!”
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài có người thét hỏi, “Cậu muốn trả thay ai…?”
Cửa mở ra, bên ngoài có một đoàn người đi tới.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, phía sau ông ta có một nhóm cảnh sát người nào cũng đều cẩn thận.
Tô Mục Tuyết có chút căng thẳng, vội vã đứng lên từ trên ghế.
Người này khiến cô cảm thấy áp lực rất lớn, hơn nữa cấp bậc trên vai cũng không thấp.
Nếu như cô đoán không sai, đây hẳn là “Quan lão hổ” đã khiến toàn bộ thế giới ngầm Đông Châu vừa nghe tin đã sợ mất mật thời gian gần đây!