Cũng không phải anh xem thường nhân viên phục vụ, mà là cảm thấy cô là một cô gái ưu tú như vậy, hẳn là ra ngoài sẽ mở mang đầu óc, tiếp thu thêm kiến thức của thế giới rộng lớn kia, không nên giới hạn bản thân mình ở một quán ăn nhỏ nơi Giang Bắc này.
“Anh Thiên, em đến rồi, chính là ở đây này!”
Triệu Nam Thiên nghiêng đầu nhìn một cái, cửa sổ bên trong có chút hoang sơ, kiến trúc này tối thiểu cũng phải mấy chục năm, bên ngoài viết “Rạp chiếu phim khu nhân dân Giang Bắc ” .
Anh còn nhớ khi còn đi học, thường xuyên cùng nhóm bạn trốn học đến đây xem phim.
Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, rạp chiếu phim này vẫn còn hoạt động!
Đây cũng chính là ở Giang Bắc, nếu là ở trung tâm thành phố mà nói, khẳng định sớm đã bị những rạp chiếu phim lớn kia thay thế.
Đang nghĩ ngợi, Lý Khả Hân đã xuống xe bỗng nhiên xoay người.
Cô cúi người xuống cửa sổ xe nói: “Anh Thiên, một lúc nữa sau khi xem phim xong, anh có thể đến đón em về được không?”
“Đêm nay em không phải làm ở quán ăn sao?”
Triệu Nam Thiên nói xong bỗng nhiên sửng sốt, lúc Lý Khả Hân cúi người, trước ngực cổ váy liền rũ xuống, sáng chói mắt, để cho người ta có chút không rời mắt đi được.
Lý Khả Hân thuận theo hướng mắt Triệu Nam Thiên cúi đầu xem xét, lập tức khuôn mặt liền đỏ bừng.
Sắc mặt cô ta ửng đỏ mà nói: “Anh Thiên, quyết định vậy nhé, anh nhớ lúc đó đến đón em!”
Nói xong, liền xoay người chạy đi.
Triệu Nam Thiên cười khổ, có chuyện gì vậy?
Đêm nay anh nhiều việc như vậy, làm sao có thời giờ tới đón nhà đầu này?
Đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên.
Đường Bảo Khiết không khách khí nói: “Triệu Nam Thiên, anh đang ở đâu vậy?”
Triệu Nam Thiên nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng nữa sẽ đến, cô chờ tôi một lúc.”
Nghe bên giọng điệu bận rộn ở đầu bên kia điện thoại, Đường Bảo Khiết phàn nàn: “Để cô cả đây chờ anh? Anh thật đúng là to gan lắm rồi!”
Mẹ Đường nghe thấy hai người nói chuyện, ở một bên hiếu kì hỏi: “Khiết Khiết à, muộn như vậy con còn đi đâu hả?”
Đường Bảo Khiết thuận miệng giải thích: “Không có việc gì, con ra ngoài chờ bạn thôi.”
Mẹ Đường chưa từ bỏ ý định: “Chờ ai vậy? Có phải là người bạn trai mà lần trước ông nội Tùy giới thiệu cho con không? Con trở về cũng không nói cuộc gặp mặt đó thế nào, tôi nghe nói người ta thế nhưng là giáo sư đại học, lich sự, nhã nhặn.”
Đang nói, bên kia “Ầm” một tiếng, cửa đã đóng lại.
Mẹ Đường xoa xoa tay lên tạp dề: “Con nhóc thối kia, nhìn xem, vừa hỏi có hai ba câu, là lại đi rồi!”
Gặp Cha Đường không lên tiếng, bà ấy tiến lên đẩy một cái: “Nhìn xem, ông cả ngày cũng chỉ biết cắm mặt vào đọc báo, cũng không quan tâm một chút nào đến chuyện đại sự của con gái!”
Cha Đường đẩy khung kính: “Bà nha, cứ lo lắng vớ vẩn, con gái chúng ta ưu tú như vậy, bà còn lo lắng không có con rể sao?”
Mẹ Đường thở dài: “Con rể tôi thì đương nhiên không lo lắng, chỉ là lo lắng con bé bị người ta lừa gạt!”