Tao kêu mày đi hoà giải, mày cắm đầu rời đi, xám xịt cút đi cũng là chuyện nên làm.
Hết lần này tới lần khác mày còn muốn trở về tỏ vẻ ta đây, mịa nó mày là đồ ngu sao?
Ngụy Bắc Minh cảm thấy tốt hơn hẳn, lệch đầu, “Về phần tiền bồi thường thì quên đi, tao ngại tiền bẩn của mày!”
Anh ta cúi đầu chỉnh sửa khăn túi một chút, sau đó mới hài lòng xoay người rời khỏi.
Có người mở miệng, “Chờ một chút!”
Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy thần kinh căng thẳng.
Đám người quay đầu nhìn về phía Triệu Nam Thiên, chỉ thấy anh nhếch miệng cười, “Anh nói hòa giải là có thể hòa giải?”
Hơi dừng một chút, anh cười càng thêm xán lạn, “Tôi đáp ứng chưa?”
Ngụy Bắc Minh rít gào tại chỗ, “Họ Triệu kia, mịa mày đừng có mà được nước lấn tới!”
Trái tim La Cường nhảy lên tới cổ họng, xong!
Anh ta kiên trì mở miệng, “Cậu Triệu, nể mặt cục trưởng Quan…”
Triệu Nam Thiên quay đầu, chỉ một câu nói đã chặn hết tất cả lời đối phương muốn nói trở về.
“Mắng tôi cũng thôi đi, thế nhưng anh ta lại vũ nhục người phụ nữ của tôi?”
Anh cười ra tiếng, “Xấu hổ, mặt mũi của người nào cũng vô ích!”
Tô Mục Tuyết có thể cảm giác rõ ràng nhất, trong ngực hệt như có con nai đang không ngừng nhảy loạn!
Tiếng nói vừa phát ra, Triệu Nam Thiên đã bước nhanh lên trước, một cước đạp lên ngực Ngụy Bắc Minh.
Ngụy Bắc Minh chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, thậm chí ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp thốt ra.
Cả người anh ta bay ngược về phía sau, hệt như bị một đoàn tàu cao tốc đụng thẳng vào ngực!
Cảnh vật trước mắt nhanh chóng bay ngược về phía sau!
Ngay sau đó ―― Rầm!
Cả người nện lên chiếc xe Mercedes màu đen cách đó không xa.
Động cơ xe vang lên tiếng “ầm ầm” sau đó bị đập ra một cái hố to!
Thế nhưng nguồn sức mạnh vẫn không hề suy giảm, ngay sau đó là một tiếng “rầm” vang thanh thúy, cả người anh ta đụng lên trên kính chắn gió.
Thân hình chỉ thoáng ngừng một lát, sau đó cả người cuộn thành một cục, trực tiếp đập nát thủy tinh bay vào trong thùng xe!
Màn đêm an tĩnh đột nhiên bị tiếng còi báo động chói tai đánh vỡ.
Đèn báo hiệu của chiếc Mercedes không ngừng nhấp nháy, trong xe phát ra tiếng cảnh báo “tích tích” không ngừng, động cơ xe bốc lên từng làn khói xanh…
Triệu Nam Thiên làm xong hết thảy phảng phất như không ảnh hưởng gì quay đầu nhìn về phía La Cường, “Cảnh sát La, phiền anh một chút.”
La Cường nuốt nước bọt, móc chìa khóa còng tay từ trên người ra, hơi run rẩy mở còng tay giúp anh.
Triệu Nam Thiên vỗ vỗ bả vai anh ta, ra hiệu nói: “Cảm ơn!”
Nói xong, anh lại chậm rãi đi về phía chiếc Mercedes kia.
Hai tên vệ sĩ nhà họ Ngụy ngây người tại chỗ, mãi tới khi Triệu Nam Thiên mở cửa xe ra bọn họ mới phản ứng được.
Không đợi bọn họ quát lớn, Triệu Nam Thiên đã túm tóc kéo người ra từ trong xe.
La Cường biết tình huống khẩn cấp, nếu không ngăn lại sợ là việc hôm nay không dễ kết thúc.
Anh ta bèn khuyên một câu, “Người anh em đừng xung động, vì một người như vậy không đáng…”
Triệu Nam Thiên không tiếp lời, tiếp tục túm tóc, kéo cả người anh ta ra.
Ngụy Bắc Minh máu me đầy mặt, trong mắt cũng đầy dữ tợn và oán độc, “Họ Triệu kia, mày có bản lĩnh thì hôm nay giết chết tao luôn đi!”
Triệu Nam Thiên cười đến xán lạn, “Mày nghĩ rằng tao sẽ bỏ qua cho mày sao?”
Nói xong anh bóp cổ Ngụy Bắc Minh, dùng một tay nhấc cả người anh ta dậy.
Hai chân Ngụy Bắc Minh đạp loạn.
Hít thở không thông, đại não thiếu dưỡng khí!
Lần đầu tiên anh ta cảm nhận được cảm giác tử vong, xúc cảm lạnh như băng chậm rãi dâng lên từ nơi lòng bàn chân!
Anh ta sợ, lần đầu tiên anh ta sợ, cũng cảm thấy hối hận.
Anh ta có tiền, có nhan sắc, có gia thế, nếu như anh ta nguyện ý anh ta muốn kiểu phụ nữ nào mà không chiếm được?