Tôn Chí Bình cười ha ha: “Cô đừng nghĩ gạt ông đây, bắt cóc gì chứ? Khương Sông là em vợ tôi, tôi đón hắn tới, ở với tôi mấy ngày, thế nào?”
“Tôn Chí Bình, đây là việc giữa hai người chúng ta, nếu anh có bản lãnh thì nhắm vào tôi đi, bắt người nhà tôi để uy hiếp, anh còn là đàn ông sao?”
“Bớt nói lời vô ích với tôi, nếu tôi không dùng chiêu này, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn cô cầm tiền của ông đây, đi lẳng lơ cùng tên tiểu bạch kiểm kia?”
“Tôi không ngờ anh xấu xa như vậy!”
“Bớt trước mặt tôi giả ngọc nữ!”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Khương Bích Kiều đơn giản không muốn nói chuyện nhiều với anh ta, buồn nôn!
“Chẳng sao cả, buổi sáng ngày mai, đội thanh tra Hoa Khắc sẽ đi tìm cô điều tra sự việc, nên nói những gì, cô tự mình cân nhắc!”
Nói xong, Tôn Chí Bình cúp điện thoại.
Khương Bích Kiều nắm chặt điện thoại, sắc mặt trắng bệch.
Cô vì việc này tính kế rất lâu, không ngờ tới vẫn là bị Tôn Chí Bình diệt cỏ tận gốc.
Hơn nữa Tôn Chí Bình rất gian xảo, trong điện thoại cái gì cũng không chịu thừa nhận.
Nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, nếu như cô nói gì gây bất lợi cho Tôn Chí Bình, chỉ sợ Khương Sông ở bên cạnh lành ít dữ nhiều.
Nên làm sao?
Khương Bích Kiều luôn luôn rất nhiều cách, trước mắt lại không có phương pháp gì, việc liên quan đến người nhà, nhất thời trong lòng cô vô cùng rối loạn.
Lúc bối rối, cô đưa ánh mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên, cảm giác này rất kỳ lạ, giống như người rơi xuống nước bắt được ngọn cỏ cứu mạng!
Triệu Nam Thiên thở dài, mặc dù thằng nhóc Khương Sông này không đáng được đồng cảm, cũng mặc kệ nhưng dù thế nào thì cậu ta cũng là em trai của chị Kiều.
Huống chi, nếu để lần này Tôn Chí Bình thuận lợi thoát thân, khẳng định sẽ quay lại trả thù chính mình.
Cho nên chuyện này về công về tư, anh cũng không thể ngồi yên bỏ qua nó.
“Chị Kiều, chị yên tâm, chuyện này tôi sẽ nghĩ biện pháp.”
Khương Bích Kiều đỏ vành mắt, đem Triệu Nam Thiên kéo đến bên cạnh nói: “Nam Thiên, cám ơn cậu, tôi biết tính cách của Sông Sông, vừa rồi tại sân bay khẳng định để cậu chịu ủy khuất, bây giờ lại cậu lại giúp đỡ tôi, tôi là thật không biết làm sao để cám ơn cậu…”
Trong lòng Triệu Nam Thiên ban đầu còn có chút khúc mắc, nhất là bị mẹ con Khương gia kẻ xướng người hoạ, khiến cho có chút phiền tâm.
Bây giờ nghe thấy Khương Bích Kiều nói những lời thật lòng này, vẻ bực tức trước đó cũng liền tan thành mây khói: “Chị Kiều, nhìn chị nói kìa, tôi sẽ không so đo với một đứa trẻ như vậy.”
Khương Bích Kiều nín khóc mỉm cười: “Cậu cũng chưa lớn, nói chuyện sao lại tinh vi như vậy?”
Cô ta bình tĩnh nhìn Triệu Nam Thiên, so với em trai chắc nhiều nhất lớn hơn ba bốn tuổi, có thể thực hiện chuyện này, cách đối nhân xử thế, hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.
Ví dụ như Triệu Nam Thiên trầm ổn, em trai cô là thúc ngựa đều đuổi không kịp.
Triệu Nam Thiên bật cười: “Chị Kiều, chị đây là đang khen hay trách tôi vậy? Nghe làm sao không giống như là lời hữu ích?”
“Bất kể nói thế nào, chờ phiền phức lần này qua đi, ngươi yên tâm, chị đây tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu!”