Cha Khương nhắc nhở, “Thằng nhóc lớn đầu này, để anh rể con hỗ trợ chuẩn bị những thứ này, con không thấy mất mặt sao?”
Tôn Chí Bình thấy vậy tức đến phát hỏa, ngoắc tay nói: “Đi thôi, con đưa moi người đi xem biệt thự con vừa mua một chút, lên xe!”
Mẹ Khương do dự nói một câu: “Thế nhưng, hành lý…”
Khương Sông không kiên nhẫn: “Mẹ, còn cầm hành lý làm gì, xe của anh rể là xe mới, mẹ lại cho người ta làm bẩn, liền để anh ta mang trở về là được rồi!”
Sau đó anh ta lại nhìn về phía Triệu Nam Thiên: “Anh kia, anh đem hành lý chuyển về đi thôi, chúng tôi sẽ đến sau!”
Cả nhà lập tức liền muốn lên xe, Triệu Nam Thiên rốt cục nhịn không được nói: “Đợi một chút!”
Với Tôn Chí Bình lòng dạ độc ác, anh ta không dám đánh cược, còn chưa tính thằng nhóc Khương Sông kia, để cậu ta nếm chút đau khổ cũng không có hại gì.
Nhưng cha mẹ Khương Bích Kiều lớn tuổi, cũng không thể bởi vì chuyện của con gái, cuốn vào trong phiền phức như vậy.
Anh đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, chỉ có thể kiên trì tiến lên ngăn lại.
Triệu Nam Thiên bây này mới mở miệng, bên kia tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Tôn Chí Bình ngược lại là không quan tâm: “Cậu Triệu, cậu còn việc gì?”
“Trường khoa Tôn, mọi việc đều coi trọng đến trước đến sau, hôm nay là tôi tới sân bay trước, dù thế nào người cũng phải để tôi đón đi chứ?”
“Đến trước đến sau? Tôi đến đón cha mẹ về nhà, còn phải xin sự đồng ý của cậu, cậu không có nói đùa với tôi chứ?”
Triệu Nam Thiên cuối cùng tìm được lý do: “Chị Kiều để cho tôi tới đón người, tôi cũng không thể xe không trở về được?”
Tôn Chí Bình khéo léo gạt bỏ: “Một lát nữa tôi tự mình nói với Bích Kiều.”
Triệu Nam Thiên không còn cách, tiến lên một bước ngăn đầu xe lại: “Nếu như tôi không đồng ý thì sao?”
Tôn Chí Bình cũng bước tới trước một bước, dùng chỉ âm lượng chỉ đủ hai người có thể nghe thấy nói: “Triệu Nam Thiên, cậu cho rằng cậu có thể ngăn được tôi? Không ngại nói cho cậu, hai ông bà cụ đến trên tay của tôi, tôi chắc chắn sẽ không để Khương Bích Kiều sống dễ chịu, có bản lĩnh cậu thử cản tôi đi!”
Tôn Chí Bình lộ ra mặt người dạ thú khiến cho người ta vô cùng sợ hãi, Triệu Nam Thiên không dám tưởng tượng, một khi hai ông bà cụ bị anh ta đón đi, rốt cuộc sẽ có số phận như thế nào.
Chỉ tiếc, Tôn Chí Bình ngụy trang rất thành công, đến mức người nhà họ Khương biến mình thành những kẻ không biết tốt xấu.
Nhất là Khương Sông, nhảy xuống xe, đẩy Triệu Nam Thiên từ bên người Tôn Chí Bình ra, “Cái tên Họ Triệu kia, anh có chuyện gì? Anh rể của tôi tới đón chúng tôi về nhà, anh ở đây ngăn lại tính làm gì?”
Triệu Nam Thiên lạnh lùng nhìn anh ta một cái, nếu để cho anh ta đi theo Tôn Chí Bình, chỉ sợ anh ta ngay cả chết như thế nào cũng không biết!
Mẹ Khương kinh nghiệm đối nhận xử thế bao năm, nhận ra một chút không đúng: “Vậy chuyện này rốt cuộc là như thế nào,Chí Bình?”
Tôn Chí Bình thở dài nói: “Mẹ, nguyên nhân con định là về nhà sẽ nói cho mẹ, vậy con chỉ có thể nói luôn bây giờ.”
Mẹ Khương trong lòng căng thằng: “Rốt cuộc là thế nào?”