Quan Hải Xương ở đầu bên kia điện thoại ngẩn người, giọng nói quen tai đến mức trong lúc nhất thời ông ta không dám xác nhận, “Cậu là…”
“Tôi là Hùng Phi!”
Hô hấp của Quan Hải Xương hơi ngừng một lát, sau đó ông ta bỗng tăng cao âm lượng, “Cậu thực sự là… Hùng Phi?”
Hùng Phi trêu chọc, “Ôi, chú Quan còn nhớ tôi sao? Tôi nghĩ người làm quan lớn như chú đã sớm quên mất tôi rồi đây!”
Quan Hải Xương lúng túng cười, “Hùng Phi, cháu chớ đùa với chú Quan. Trở về lúc nào vậy?”
Hùng Phi thuận miệng ứng phó, “Trở về được một thời gian rồi.”
Quan Hải Xương thử hỏi dò, “Gần đây lão thủ trưởng thế nào, chú còn đang chờ khi có thời gian rảnh lại đi thăm hỏi ông ấy đây!”
Hùng Phi trêu chọc, “Đừng, chú đừng tới nhà, gần đây cha tôi cao huyết áp, nếu nhìn thấy chú sợ rằng sẽ bị chọc giận tới qua đời!”
Quan Hải Xương run rẩy một chút, “Hùng Phi, lời này của cháu là sao? Có phải lão thủ trưởng còn đang giận chú? Hôm nay quá muộn, như vậy đi… Ngày mai chú tự mình tới cửa thăm hỏi!”
Giọng nói của Hùng Phi đột ngột hạ xuống mấy độ, “Có thể không giận chú sao? Dám dung túng cho thủ hạ phá hư quân hôn! Cục trưởng Quan, việc này không vội, ngày mai tôi sẽ tới phòng làm việc của chú, hai người chúng ta tâm sự thật tốt!”
Quan Hải Xương túa mồ hôi lạnh ròng ròng, nào dám để vị tổ tông này tới cửa, vội vàng giả ngu nói: “Có chuyện như vậy sao, sao chú không biết? Cháu đưa điện thoại cho La Cường đi!”
Không đợi La Cường há mồm đã nghe đầu bên kia truyền tới một trận rít gào, “La Cường, cậu làm việc kiểu gì vậy? Có người phá hư quân hôn, chuyện như vậy nhất định phải nghiêm trị, tuyệt không dung túng!”
Anh ta biết rõ mình đang phải gánh trách nhiệm thay cho lãnh đạo, nhưng chỉ có thể kiên trì nhận lời, “Cục trưởng Quan nói không sai, là tôi suy xét không chu toàn!”
Tô Mục Tuyết đứng bên cạn cẩn thận từng li từng tí nghe nội dung điện thoại.
Tên của Quan Hải Xương cô cũng từng nghe qua, hơn nữa còn như sấm bên tai, biệt hiệu “Quan lão hổ”.
Thủ đoạn rất mạn mẽ, mới vừa lên chức đã bắt được mấy nhóm phạm tội lớn!
Lúc đầu khi Tô Mục Tuyết nghe nói ông ta đứng sau làm chỗ dựa cho nhà họ Ngụy, cô gần như tuyệt vọng, đồng thời còn cho rằng Triệu Nam Thiên có đi không có về.
Kết quả không ngờ tới người trước mắt này chỉ gọi một cuộc điện thoại đã khiến Quan Hải Xương triệt để xoay ngược thái độ!
Cô kéo ống tay áo Triệu Nam Thiên, “Cái kia… anh Hùng kia…”
Hùng Phi nghe thấy vội vàng ngắt lời, “Đừng, chị dâu, chị gọi vậy không phải là đang làm khó em sao? Anh Thiên đang ở đây, chị cứ gọi em Đại Hùng là được.”
Tô Mục Tuyết thích ứng với kiểu xưng hô này một chút, “Đại Hùng, cậu có quan hệ như thế nào với cục trưởng Quan?”
Hùng Phi thuận miệng nói, “Ah, chị nói Quan Hải Xương sao? Anh ta từng là lính bảo vệ cho cha em.”
La Cường mới vừa tắt điện thoại, nghe thấy lời này anh ta thiếu chút nữa đã làm rơi điện thoại xuống đất!
Ban đầu anh ta chỉ suy đoán một chút, không nghĩ tới lại là tên to gan lớn mật kia thật!
Anh ta không tự chủ được nhớ tới một vụ án năm năm trước.
Một cậu chủ nhà giàu có trong thành phố bị người đánh gãy một chân bên đường, khi cảnh sát tới cửa bắt người đã nhào hụt một vố.
Người không ở Đông Châu, chỉ để lại một tờ giấy báo nhập ngũ, nói là tới Hoàng Kinh tham gia quân ngũ. Muốn tra tấn chờ khi xuất ngũ rồi lại nói.
Cuối cùng chuyện này không được giải quyết.
Năm năm trôi qua, trừ mấy cảnh sát thâm niên đã từng tham dự lần truy bắt năm đó là bọn họ, có rất ít người còn nhớ tới vụ án từng chấn động toàn bộ Đông Châu này.
Không ngờ tới hôm nay anh ta lại bắt gặp chính chủ.
Bên kia, Ngụy Bắc Minh ở cách xa hơn một chút vốn không nghe rõ nội dung cuộc điện thoại.
Thấy La Cường không biểu lộ thái độ, anh ta không cam lòng đi lên trước, “Cảnh sát La, cục trưởng Quan nói thế nào?”
Mặc dù La Cường đang cười nhưng thái độ cũng không còn cung kính như mới vừa rồi, “Cục trưởng Quan nói để tôi chấp pháp theo lẽ công bằng! Tổng giám đốc Ngụy, anh xem anh có muốn suy nghĩ tới chuyện âm thầm hoà giải một chút không?”
Ngụy Bắc Minh ngạc nhiên, “Hoà giải? Hoà giải cái rắm!”
Anh ta nghe hiểu ý của La Cường. Mối quan hệ Triệu Nam Thiên tìm được, ngay cả Quan Hải Xương cũng phải kiêng kỵ.
Nhưng anh ta vẫn không muốn từ bỏ như vậy.