Đường Bảo Khiết bị anh ta hỏi đến sững sờ, vội vàng nói: “Là sư tỷ…”
Giọng điệu của anh ta đột nhiên dồn dập một chút, “Cô ấy thế nào?”
“Ừ, cũng không có việc gì lớn, chính là nhiệm vụ kia…”
Đường Bảo Khiết nói đến đây cũng đã bắt đầu hối hận, cho dù Bạch Thảo Phương vì cái gì cũng kiên trì đi tiền tuyến.
Nếu như Bạch Thanh Bình đi điều tra, chắc chắn sẽ phát hiện tác dụng của Triệu Nam Thiên ở trong đó.
Đến lúc đó, anh ta có đi gây phiền phức cho Triệu Nam Thiên hay không?
Đường Bảo Khiết có chút bận tâm, cũng không phải lo lắng cho Triệu Nam Thiên, mà là cảm thấy tên kia thật sự rất đáng thương, nếu như bị Bạch Thanh Bình tìm tới cửa, sẽ không đơn giản như như bị mình mắng một trận thôi đâu.
Bạch Thanh Bình nghe xong đầu đuôi câu chuyện, “Được, tôi đã biết, chuyện này cứ để tôi xử lý, cô không cần phải để ý đến.”
Đường Bảo Khiết vội vã nói, “Anh Thanh Bình, anh chờ một chút…”
Cô ta vốn muốn khuyên một chút, để Bạch Thanh Bình đừng làm khó Triệu Nam Thiên, kết quả còn chưa nói ra đã bị ngắt lời.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không nói với cô ấy là cô nói cho tôi biết đâu, cứ như vậy đi.”
…
Bạch Thảo Phương ngồi ở trong phòng làm việc ngây người, từ nhỏ cô ta đã là cành vàng lá ngọc, được người nhà bảo vệ đến mức chưa bao giờ phải chịu khổ.
Lần này tới Đông Châu, vẫn là lần đầu tiên ra ngoài làm việc.
Những lời mà Triệu Nam Thiên nói vào buổi chiều, mặc dù cũng không có ác ý, nhưng mỗi một câu đều nói đến trong lòng cô ta.
Trong Cửu Vinh, từ trước đến nay cô ta nói một không hai, nhưng lại không phải là bởi vì năng lực của cô ta, mà là bởi vì cha và anh trai cô ta ưu tú.
Cô ta không muốn bị người ta coi như bình hoa, lần này tới Đông Châu làm nhiệm vụ mặc dù giấu giếm nguy hiểm, không phải cũng chính là một cơ hội để chứng minh năng lực của mình sao?
Đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên.
Cô ta kinh ngạc nghe máy, “Anh, sao anh lại đột nhiên gọi điện thoại cho em? Hôm nay không phải huấn luyện sao?”
Giọng điệu của Bạch Thanh Bình ôn hòa không ít, hỏi thăm vài câu liền đi thẳng vào vấn đề, “Nghe nói nhiệm vụ lần này, em chuẩn bị đi tiền tuyến?”
Bạch Thảo Phương sửng sốt một chút, lúc trước cô ta đưa quyết định này, lo lắng nhất chính là người nhà sẽ phản đối.
Cha mẹ cô ta không lo lắng, trời cao hoàng đế xa, không quản được cô ta.
Nhưng mà ở Đông Châu ngay dưới mắt anh trai, sợ là không dễ tránh thoát.
Vốn còn dự định tiền trảm hậu tấu, kết quả không ngờ rằng, nhanh như vậy đã bị anh biết rồi!
Bạch Thảo Phương làm ra vẻ bình tĩnh: “Không có chuyện này.”
Làm cho Bạch Thanh Bình bực tức: “Em còn muốn giấu diếm anh tới khi nào? Nếu như anh không biết, có phải em định làm xong rồi mới nói?”