Trong khoảng thời gian này, coi như là một kỳ giảm xóc.
Về phần xe, xem như một chút mục đích riêng, bằng không mỗi ngày đi làm đều phải phối hợp với hành động của Cửu Vinh, còn muốn nhìn chằm chằm Khương Anh bên kia, chỉ dựa vào xe bus sao được?
So với việc bán mạng mạo hiểm vì Cửu Vinh, thậm chí Triệu Nam Thiên cảm thấy nên mở miệng đòi hỏi cho mình một ít.
Trong tổ chức Phyllis không thiếu bị tội phạm bị truy nã, treo thưởng trong tổ chức quốc tế ít nhất phải có giá từ chín chữ số trở lên, còn là đôla mỹ.
Đường Bảo Khiết bên kia còn đang tức giận bất bình, “Triệu Nam Thiên, anh cứ chờ đó cho tôi, nếu để cho tôi biết anh giở trò, xem tôi dạy dỗ anh như thế nào!”
“Tùy cô!”
Triệu Nam Thiên cúp điện thoại, người đã lên xe, cũng không tệ lắm, là một chiếc điều khiển bằng tay, động lực đủ, vào lúc quan trọng cũng sẽ không bị tuột xích.
Làm quen với chân ga một chút, chiếc xe khởi động, trực tiếp chạy tới bệnh viện Đông Châu.
Chậm trễ hơn nửa ngày, cũng không biết Tôn Chí Bình có lại đi tìm phiền toái hay không.
…
Một bên khác, Đường Bảo Khiết gọi điện thoại chất vấn, “Sư tỷ, có phải là tên khốn nạn kia đã nói gì với chị hay không?”
Bạch Thảo Phương ngẩn người, “Tên khốn nạn nào?”
“Còn có thể là ai nữa? Triệu Nam Thiên đấy!”
Bạch Thảo Phương bật cười, “Không có, em hỏi cái này làm gì?”
“Còn làm gì nữa… vì sao chị lại tự tiện sửa đổi kế hoạch hành động? Không phải chúng ta đã nói rồi sao, em phụ trách chỉ huy tiền tuyến, chị ở hậu phương phụ trách điều hành.”
“Chị ở hậu phương không thích hợp, chị chưa quen thuộc với tất cả tài nguyên ở Đông Châu, trong phút chốc cũng không tiếp nhận được, vào lúc quan trọng ngay cả tìm ai chị cũng không biết.”
“Vậy chị cứ ở trong nhà, chỉ huy khẩn cấp!”
“Thảo Phương, chị biết em quan tâm chị, nhưng lần này chị đến Đông Châu không phải để lấy tiếng, mà là tới làm việc, chị phải đối mặt với tổ viên hy sinh kia!”
“Em biết, chắc chắn là tên khốn kia đã nói cái gì rồi!”
“Tiểu Nhu, không có liên quan gì đến anh ta cả, là chính chị nghĩ thông suốt, nhiệm vụ lần này là cơ hội ngàn năm có một, chị không muốn ở hậu phương ngồi mát ăn bát vàng.”
“Làm sao có thể gọi là ngồi mát ăn bát vàng được? Giai đoạn trước vì nhiệm vụ này mà chị đã phải vậy vất vả đổ mồ hôi nhiều như vậy rồi, tất cả mọi người đều thấy được!”
“Cứ quyết định như vậy đi, em cũng đừng quên, lúc còn ở trường học, môn chuyên ngành của chị tốt hơn em nhiều, loại nhiệm vụ khó khăn này đối với chị mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi!”
Đường Bảo Khiết nói không lại cô ta, “Vậy cũng không được, chắc chắn chú Bạch sẽ không cho!”
Bạch Thảo Phương day trán nói, “Em không cho ông ấy biết không phải sẽ được sao?”
“Vậy anh chị thì sao? Người ta đang ở Đông Châu, chắc chắn việc này không thể gạt được qua anh ta! Nếu để cho anh ta biết em để chị lên tiền tuyến, không phải sẽ làm thịt em sao?”
“Sao anh ấy nỡ làm thịt em chứ?”
Đường Bảo Khiết hơi đỏ mặt, “Em không đùa giỡn với chị!”
“Chị cũng không đùa giỡn với em, tóm lại lần này chị nhất định phải đi tiền tuyến, bên kia chỗ anh chị em không cần phải để ý đến, trước cứ giấu giếm thay chị đã, còn lại giao cho chị giải thích!”
Cúp điện thoại, tâm trạng của Đường Bảo Khiết rất phức tạp.
Nếu như là chuyện khác, cô ta có thể cho phép Bạch Thảo Phương tùy hứng một lần, nhưng lần này tuyệt đối không được!
Vào ba ngày trước đó, cô ta đã biết tổ chức Phyllis kinh khủng rồi.
Mặc dù bây giờ còn chưa có chứng cứ trực tiếp cho thấy, tổ chức này nhất định có liên quan đến tập đoàn lửa đảo, nhưng nhỡ may thì sao?
Nếu thật sự gặp phải thành viên của tổ chức, an toàn của Bạch Thảo Phương phải làm sao?
Nếu như Bạch sư tỷ xảy ra sai sót gì ở Đông Châu, sau này cô ta phải đối mặt với anh Bạch như thế nào?
Ngẫm lại những từ trong giọng nói của Bạch sư tỷ vừa rồi, Đường Bảo Khiết đã hiểu, chắc chắn là tên khốn Triệu Nam Thiên kia đã nói cái gì.
Nghĩ đến đây, cô ta vô cùng giận dữ!