“Thứ hai, mày quỳ xuống dập đầu ba cái với tao, tao cũng có thể không truy cứu nữa.”
“Nói thật, hai ta không thù không oán, vì một người phụ nữ đã định trước sẽ không thuộc về mình mà bị mất nửa đời sau, đáng giá sao?”
“Còn có, mặc kệ mày lựa chọn con đường nào tao cũng sẽ cho mày mười lăm tỷ phí hòa giải!”
Triệu Nam Thiên sờ sờ tai, “Mày nói xong rồi sao?”
Ngụy Bắc Minh chợt nói: “Đã nói xong.”
Triệu Nam Thiên nhếch miệng cười, “Vậy tôi đây lựa chọn con đường số ba!”
Tiếng nói vừa phát ra, Ngụy Bắc Minh đã cảm thấy trước mắt có một bóng đen nhanh chóng phóng đại.
Là Triệu Nam Thiên trực tiếp dùng đầu đánh tới, tốc độ quá nhanh, anh ta vốn không thể tránh được.
Tô Mục Tuyết sửng sốt ngây người.
Vệ sĩ và cảnh sát phản ứng nhanh hơn một chút, chẳng qua bọn họ vốn không kịp ngăn cản!
Ngụy Bắc Minh che trán, cả người ngã ngồi về phía sau, trực tiếp đánh lên trên người vệ sĩ.
Ngay sau đó là một trận trời đất xoay chuyển, phần trán đau rát.
Duỗi tay sờ lên, tất cả đều là máu.
Anh ta rít gào nói: “Mịa nó, đồ điên! Đồ điên! Mịa nó đúng là đồ điên!”
La Cường vội vàng tiến lên quát lớn, “Chuyện gì xảy ra?”
Triệu Nam Thiên lui về phía sau mấy bước, mở miệng trước, “Đồng chí cảnh sát, mấy người tới đúng lúc lắm, Ngụy Bắc Minh muốn giết tôi!”
Ngụy Bắc Minh mất trí, “Giết mày? Mịa nó chứ ông đây thật sự muốn chơi chết mày!”
Triệu Nam Thiên nhắc nhở, “Đồng chí cảnh sát, các người cũng nghe thấy rồi, đây là chính miệng anh ta thừa nhận!”
La Cường cảm thấy chuyện này có chút khó xử lý, bèn nói: “Triệu Nam Thiên, anh chớ nói lung tung!”
Triệu Nam Thiên chỉ chỉ trán, “Đầu tôi còn đang đau, tôi hoài nghi tôi bị chấn động não, tôi muốn xin viện trợ chữa bệnh!
La Cường phẫn nộ, “Rốt cục anh đang muốn chơi chiêu gì?”
Triệu Nam Thiên lạnh lùng cười, “Tại sao lại gọi là chơi chiêu? Tôi là người bị thương, anh tận mắt nhìn thấy, dựa vào trạng thái trước mắt của tôi không thể nào tiếp nhận thẩm vấn của quan tòa.”
“Hay là Ngụy Bắc Minh bị thương mới là thương, còn mấy nhân vật nhỏ như chúng tôi, cho dù chết cũng chẳng có người hỏi nửa câu?”
La Cường rơi vào tình thế lưỡng nan. Không nghĩ tới Triệu Nam Thiên lại là loại vướng tay vướng chân như vậy.
Lấy bị thương đối bị thương, chuyện này vốn không thể giải thích rõ ai đúng ai sai!
Thủ đoạn tàn nhẫn, người bình thường vốn không nghĩ ra được, cũng tuyệt đối không làm được.
Hơn nữa nhìn quyết tâm của anh ban nãy, nếu không phải Ngụy Bắc Minh đã sớm có phòng bị, một pha đụng đầu ban nãy tuyệt đối không dễ chịu!
Làm sao bây giờ?
Ở ngay trước mặt anh ta, hai đương sự đều bị thương.
Một bên là người báo án, phía trên đã chỉ định phải chăm sóc kỹ, không thể đắc tội.
Một người khác đang đeo còng tay, nói anh hành hung người, về tình về lý đều không thông.
Bất kể quyết định thế nào anh ta cũng bị liên lụy tới.
La Cường âm trầm, cảm thấy chuyện phiền toái!
Bên phía Ngụy Bắc Minh lại nổi nóng không nhẹ, “Cảnh sát La, các người còn đang chờ cái gì nữa? Chẳng lẽ muốn tôi gọi điện thoại cho cục trưởng Quan của các người sao?”
La Cường do dự một chút cuối cùng vẫn ra lệnh, “Sững sờ làm gì, mau mang người về trước!”
Tô Mục Tuyết đi lên ngăn cản, “Các người muốn làm gì? Song phương đều là người bị hại, dựa vào cái gì mà các người muốn bắt chồng tôi?”
Sắc mặt La Cường hết sức khó coi, mắt thấy chung quanh có người tụ tập lại, chuyện càng náo càng lớn.
Anh ta biết mình nhất định phải quyết định thật nhanh.
Vốn không cách nào vẹn toàn đôi bên, nếu như hôm nay nhất định phải đắc tội với một phe, anh ta chỉ có thể giúp đỡ Ngụy Bắc Minh!
La Cường trầm mặt, “Ai dám cản trở người thi hành công vụ, bắt hết về!”
Hai cảnh sát trẻ tuổi nhìn chằm chằm, dưới áp lực, Tô Mục Tuyết vô thức lui về sau nửa bước.
Ngay lúc cô sắp không gánh nổi lại bị người kéo cổ tay.