Vu Chiến nói xong lại quay đầu chào hỏi, “Được rồi, cô Khả Hân, tôi đi trước, hôm nào ra ngoài chơi, tôi sẽ kể cho cô nghe chuyện Triệu Nam Thiên đi học tè ra quần!”
Lý Khả Hân bật cười, “Vậy tôi sẽ nghe.”
Triệu Nam Thiên ở phía sau đạp một cú, “Cậu cút đi, tôi tiểu lên trên quần cậu ý!”
Hai người nói chuyện, lại chào tạm biệt với Lý Khả Hân xong, lúc này mới trở lại trên xe.
Chị dâu Lý vẫy vẫy tay ở chỗ quầy nước, “Khả Hân, người bên cạnh Triệu Nam Thiên là ai thế?”
“Là bạn của anh Thiên.”
“Ồ? Là người địa phương ở Đông Châu sao, cậu ta làm gì?”
“Hình như là chạy Grab.”
Chị dâu Lý không có hứng thú, “Thôi đi, cái gì mà Grab chứ, không phải là xe cũ thôi sao, vừa thấy mấy người trò chuyện vui vẻ như vậy, tôi còn tưởng rằng có chút bản lĩnh chứ, tôi cảnh cáo cô, về sau ít liên hệ với cậu ta thôi.”
Lý Khả Hân không đáp lại.
Chị dâu Lý nổi giận, “Ê, tôi nói với cô đấy con nhóc chết tiệt kia, tôi đang nói với cô đấy, cô bị câm à? Tôi nói cho cô biết, buổi chiều đã sắp xếp cho cô một buổi xem mắt, cô ăn mặc xinh đẹp một chút!”
Lý Khả Hân xoay người rời đi.
Chị dâu Lý đuổi theo hỏi, “Tôi đang nói với cô đấy, cô có nghe thấy không hả!”
…
Triệu Nam Thiên cắm đầu đi.
Điện thoại là do Khương Bích Kiều gọi tới, dặn dò anh không cần lo lắng, Triệu Nam Thiên có chút không yên lòng, quyết định đi qua nhìn một chút.
Cách đó không xa có một chiếc xe Kia K5 màu đen đang đỗ, Vu Chiến đi trước mở cửa.
Triệu Nam Thiên ngồi lên hỏi, “Xe không tệ, rất rộng rãi, vẫn là tên nhóc cậu giỏi, làm ra được bốn cái bánh xe.”
Vu Chiến thở dài, “Này, xe second-hand không đáng tiền, mấy năm nay đi làm, cái gì cũng không còn, chỉ còn lại ít tiền mới mua được một chiếc xe nát như thế.”
Anh ta tiện tay dùng vải lau bàn làm việc, lúc này mới trêu chọc, “Tên nhóc cậu, mỗi ngày đều được ngồi Audi của vợ, tìm tôi khóc than làm gì?”
Triệu Nam Thiên nhìn anh ta rất yêu quý chiếc xe, cố nén nghiện thuốc, hạ cửa sổ xe xuống nói: “Vợ cậu đâu, sao không nghe thấy cậu nhắc đến?”
Anh có biết chuyện Vu Chiến kết hôn, nhưng mà khi đó còn ở bộ đội, có nhiệm vụ cần làm, không về được, còn nhờ mẹ mừng sáu triệu.
“Chạy rồi, ông đây ở bên ngoài vất vả làm công, cô ta cầm tiền của ông đây đi nuôi trai, cuối cùng ngay cả nhà cũng không cần!”
Ánh mắt của Triệu Nam Thiên rất phức tạp, mấy năm sau khi tốt nghiệp, xem ra Vu Chiến sống không tốt lắm, chuyện gì phiền lòng đều gặp phải, cố tình người anh em như anh ngoại trừ an ủi ra thì không làm được gì khác.
Vu Chiến khởi động ô tô, gượng cười nói: “Tôi cho cậu biết, đừng nhìn tôi bằng vẻ mặt này, đang có chuyện hỏi cậu đây, Lý Khả Hân kia… Cô ta là người ở đâu vậy?”
Hai anh em quen biết nhiều năm, Vu Chiến vừa há miệng, Triệu Nam Thiên liền biết anh ta có ý gì.