Tô Mục Tuyết có chút ngượng ngùng: “Dì à, dì khách sáo quá rồi, đừng coi cháu là người ngoài.”
Triệu Nam Thiên đi theo sau đóng cửa lại, than thở: “Mẹ, mẹ thật không biết xấu hổ, có con dâu rồi thì quên con trai sao?”
Không có ai quan tâm đến anh, chỉ có anh cả phụ giúp thu dọn đồ đạc, vẫn quên bài học kinh nghiệm lần trước: “Em nói đi, về nhà thì về thôi sao lại mua nhiều đồ thế?”
Triệu Nam Thiên than thở: “Đây không phải là do Mục Tuyết cố chấp sao.”
Chị dâu từ trên sô pha đứng dậy, tuy trong lòng cảm thấy không vui nhưng nhất định không được lên cơn lúc này.
Cô ta nhường nhịn: “Mục Tuyết đến rồi, ngồi đi!”
Bên kia, Triệu Hiểu Mân từ trên sô pha nhảy dựng lên, nhìn Tô Mục Tuyết một cách chăm chú, sau đó chạy tới phía sau Triệu Nam Thiên nắm chặt vạt áo.
Triệu Nam Thiên cười: “Nhóc con sao vậy?”
Anh cả cũng cười theo: “Không phải vừa rồi mợt mực đòi chờ dì sao, sao giờ gặp dì lại trốn thế này?”
Hiểu Mân cúi đầu ngượng ngùng nói: “Chú à, dì của cháu thật xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy.”
Khi giọng nói ấy rơi xuống, cả gia đình lặng đi trong giây lát, sau đó mọi người lại phá lên cười sảng khoái.
Chị dâu liền bảo con trai: “Con không được nói linh tinh, mau chào dì đi.”
Triệu Nam Thiên không nói gì cả, vì anh vẫn chưa nói chuyện kết hôn với Tô Mục Tuyết cho cả nhà.
Nếu gọi “thím” mọi người có thể thỉnh thoảng gọi vui thì được nhưng ở bên ngoài thì không được gọi như thế.
Hiểu Mân nói với giọng rất nghiêm túc: “Nhưng nhìn trẻ thế này thì phải gọi là chị mới đúng chứ ạ.”
Triệu Nam Thiên liền véo yêu lên má cậu bé rồi nói: “Thằng bé này sao lại khéo nịnh thế hả?”
Hiểu Mân thì thầm: “Chú à, cháu nói thật mà, mà sao chị Mục Tuyết lại có thể nhìn trúng chú được vậy ạ?”
Cả nhà đều không nhịn được mà bật cười trước câu hỏi của cậu bé.
Triệu Nam Thiên đỏ mặt: “Thằng nhỏ này, muốn bị đánh đòn không hả?”
Thấy Triệu Nam Thiên định giơ tay đánh mình thật, Hiểu Mân vội trốn sau lưng Mục Tuyết:
“Chị ơi, chị mau quản chú ấy đi.”
Thấy Mục Tuyết nhìn mình chằm chằm, Triệu Nam Thiên nói:
“Đợi đó, khi nào không có ai thì cháu biết tay nhé.”
Mục Tuyết lập tức đáp lại : “Triệu Nam Thiên, anh định tức giận với ai thế?”
Triệu Nam Thiên bất lực, không nói gì nữa cả.
Hiểu Mân mặt đắc ý, đứng ở phía sau Mục Tuyết lè lười với Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên ở trong mắt cậu bé là một người không sợ trời không sợ đất, ngoài bà nội ra thì đây là lần đầu tiên thấy anh nghe lời một người như vậy.
Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, thì mọi không khí căng thẳng khi Tô Mục Tuyết mới bước vào nhà họ Triệu đều tan biến hết.
Cô còn đặc biệt thích Hiểu Mân.
Đột nhiên, Tô Mục Tuyết cảm thấy bản thân rất thích ở đây và cả không khí ở đây nữa.
Nơi này khiến cô cảm thấy rất ấm áp, một loại cảm giác mà chưa từng cảm nhận được.