“Số tiền này từ đâu đến?”
Triệu Nam Thiên bị hỏi sững sờ, vừa rồi may mắn được mách cho bí kíp, nhưng nguồn gốc của tấm thẻ này khiến anh không giữ nổi.
Nói dối?
Với sự thông minh của Tô Mục Tuyết, cô chắc chắn có thể nhận ra những điểm bất hợp lí ngay lập tức.
Nói sự thật?
Thư Trúc liên quan đến việc này là điều không thể tránh khỏi. Điều này không có nghĩa là đào hố chôn mình đấy chứ?
Triệu Nam Thiên một trận ảo não, lại chịu không nổi ánh mắt dò hỏi của Tô Mục Tuyết, chỉ có thể nói ra sự thật.
Chắc chắn rồi, Tô Mục Tuyết hừ lạnh một tiếng, đôi mắt quét qua như một con dao rựa.
“Thư Trúc? Nếu em nhớ không lầm, lần trước khi dì xuất viện, hình như anh đã hứa rằng sẽ không bao giờ liên lạc với cô ấy nữa!”
Triệu Nam Thiên cắn da đầu nói: “Đúng…anh nói rồi, nhưng là mẹ Thư gọi điện thoại cho anh. Anh không thể tách rời vấn đề này. Em cũng không thể nhìn thấy chết mà không cứu, phải không?”
“Không dứt bỏ được quan hệ, hay là vô cùng có duyên? Tại sao mỗi lần đi bệnh viện đều có thể gặp cô ấy?”
“Không có duyên phận gì cả, chỉ là bạn bình thường thôi!”
“Bạn bình thường? Anh là anh hùng cứu mỹ nhân, vậy cũng xem như là bạn bè bình thường? Vậy thì chắc hẳn cô ấy rất cảm động.”
Sau lưng Triệu Nam Thiên cảm thấy lạnh lạnh, vừa nghe những lời này liền cảm thấy sát khí.
Không đợi anh trả lời, Tô Mục Tuyết liền hỏi: “Được rồi, Triệu Nam Thiên, em vừa mới nhận được một bó hoa của người khác, anh có cảm thấy buồn chứ?”
“Còn anh thì sao? Anh lại đang cùng cô ấy chia sẻ gian khổ, cùng chia sẻ của cải và danh dự. Bây giờ hãy nói cho em biết cái gì gọi là một người bạn bình thường?”
Triệu Nam Thiên đưa tay thề: “Bà xã, anh sai rồi. Vì em mà anh chủ động tỏ tình, tha thứ cho anh một lần, không bao giờ có lần sau!”
Tô Mục Tuyết không cảm kích, từ “ông xã” mà cô vừa nói chỉ là để cảnh cáo Từ Hoa Dương, cô nhất định không cần phải nói ra trước mặt Triệu Nam Thiên.
Nhưng từ “bà xã” trong miệng Triệu Nam Thiên phát ra nghe có chút kỳ quặc.
Ngay cả cơn tức giận mà cô vừa dấy lên cũng đã được gột rửa một nửa.
Tô Mục Tuyết quay đầu lại: “Ai là bà xã của anh chứ, em thừa nhận sao?”
Triệu Nam Thiên trơ trẽn nói: “Vậy thì…cục cưng?”
Tô Mục Tuyết giễu cợt: “Đừng tỉ tê với em, cũng đừng giải thích với em, trở về tự mình giải thích với dì đi!”
Triệu Nam Thiên có chút muốn tự tử, cả đoạn đường còn lại nhìn không ra được sắc mặt vui vẻ nào.
Bên kia, Từ Hoa Dương đang nằm trên giường lớn của biệt thự, điện thoại vừa cúp đã bị anh ta nắm chặt trong tay.
Tô Mục Tuyết vừa rồi gọi điện có ý nghĩa gì, anh ta đã quá rõ ràng.
Cô muốn cảnh báo với anh ta rằng hợp tác thì được, nhưng tuyệt đối đừng vượt quá giới hạn.
Anh ta không cam tâm, anh ta trải qua biết bao khó khăn như vậy, thậm chí từ bỏ tôn nghiêm để có được mọi thứ ngay bây giờ đều vì Tô Mục Tuyết.